Khi tỉnh táo lại, Cẩu Đản nhìn Đoàn Đoàn, Nhị Oa và Đô Đô với nụ cười trên môi đang bao vây mình, cậu ấy vội vàng nói: “Trời ơi, các đệ mau cách xa huynh ra đi.”
Mấy người ngồi xa hơn, Nhị Oa đột nhiên nói: “Trời ơi, là ngày hôm nay đó!”
Đoàn Đoàn nhìn mặt trời đang dần lặn ở bên ngoài, cậu bé vội vàng nói “Cẩu Đản ca, huynh cần đi rồi!”
Đô Đô cũng vội vàng đứng lên, nó kích động nói: “Trời trời! Những điều này đều không phải là trọng điểm! Trọng điểm là Cẩu Đản ca mau đi thay một bộ quần áo thật đẹp đi! Tóc cũng phải làm lại!”
Đô Đô vừa nói vừa mở tủ quần áo của cậu ấy ra để chọn quần áo.
Nhị Oa cũng vội vàng đi tới: “Đô Đô, đệ thì biết bộ quần áo nào đẹp chứ! Đệ cứ để huynh chọn cho!”
Về phương diện quần áo này, mấy năm nay, Nhị Oa đã được học rất nhiều, vì vậy cậu bé càng ngày càng tiến bộ hơn.
Đô Đô đánh giá cậu ấy từ đầu tới chân, sau đó nó gật đầu: “Nhị Oa ca ca mặc khá đẹp, chúng ta cùng chọn đi!”
Thằng bé vừa chọn vừa nói: “Nhưng mà đệ rất có kinh nghiệm đó, đệ biết mặc quần áo gì thì sẽ được nữ hài tử thích! Điểm này chẳng lẽ Nhị Oa ca ca không biết sao?”
Nhị Oa nhướng mày, cậu bé nhéo gương mặt của Đô Đô: “Đệ đừng quá đắc ý!”
“Hì hì.”
Đoàn Đoàn, Nhị Oa và Đô Đô chỉnh trang lại cho Cẩu Đản, sau đó cả lấy hộp nguyên liệu và nước sốt đã được chuẩn bị sẵn rồi đi theo Cẩu Đản tới trạm giao hàng.
Khi đến cửa tiệm, Cẩu Đản lập tức chuẩn bị bếp lửa và vỉ sắt, nguyên liệu nấu ăn cũng lần lượt được bày bên cạnh bếp lửa, chỉ chờ Thẩm Lai tới đây.
Nhưng mà bốn người chờ từ xế chiều đến chạng vạng tối, lại từ chạng vạng tối chờ tới nửa đêm mà Thẩm Lai vẫn không tới…
Nhìn dáng vẻ đau khổ, buồn chán của Cẩu Đản, Đoàn Đoàn, Nhị Oa và Đô Đô ngồi bên cạnh cậu ấy cũng không dám nói bất cứ lời nào.
Nhìn nguyên liệu nấu ăn được ướp trong đá lạnh, miếng thịt thấm đẫm gia vị trông rất ngon miệng, mặc dù biết bây giờ nói nhiều không phải là lúc, nhưng Đô Đô che cái bụng xẹp lép của mình lại, nó thật sự không nhịn được nữa.
“Cẩu Đản ca ca, có lẽ… Tỷ tỷ kia sẽ không tới đâu, chúng ta… Chúng ta nướng thịt trước đi nhé?’
Thấy Cẩu Đản vô cảm nhìn mình, nó rụt đầu lại rồi nói: “Vậy… Vậy chờ thêm một lúc đi.”
Chỉ chốc lát sau, trong bầu không khí nặng nề đột nhiên vang lên tiếng bụng đói.
Đôi mắt của Đô Đô sáng rực lên, nó nhìn Đoàn Đoàn: “Ca ca, có phải huynh cũng đói rồi không?”
Đoàn Đoàn vội vàng liếc mắt ra hiệu với nó, sau đó lập tức che bụng lại và lắc đầu.
Cẩu Đản thở dài, cậu ấy cầm đũa, gắp từng miếng thịt ba chỉ được ướp sẵn gia vị lên trên vỉ nướng: “Chúng ta ăn thôi, thịt nướng hôm nay, huynh đã ướp rất lâu đó, nước sốt rất thơm, lát nữa chúng ta nhớ ăn hết đấy.”
Ba người nhìn cậu ấy rồi liên tục gật đầu.
Đô Đô không chút do dự nói: “Yên tâm đi, Cẩu Đản ca ca, tỷ tỷ kia không ăn thì chúng ta ăn!”
Đoàn Đoàn nghe thấy vậy thì vội vàng nắm lấy cánh tay của nó: “Nói bậy bạ gì vậy! Đệ mau ăn đi, đừng nói linh tinh nữa!”
Đô Đô nhìn Đoàn Đoàn, rồi lại nhìn Cẩu Đản đang trưng ra vẻ mặt vô cảm, nó ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Nhị Oa nhìn Cẩu Đản, cậu bé vội vàng cầm đũa đảo thịt, thấy thịt đã được nướng hơi xém thì lập tức gắp miếng thịt ba chỉ vào trong đĩa của Cẩu Đản: “Cẩu Đản ca, huynh mau ăn đi.”
Ngoại trừ Cẩu Đản lơ đãng trong suốt quá trình ăn uống , cả ba người khác đều ăn rất vui vẻ, vốn dĩ đã đói bụng lâu, sau khi ăn được một bữa no nê như vậy, cả người cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Nhưng trên đường đi thấy vẻ mặt uể oải suy sụp của Cẩu Đản, cả ba đều không dám tỏ ra quá vui vẻ.
Khi trở lại Lăng Tiêu Lâu, Nhị Oa nhìn Cẩu Đản và nói: “Đệ đi xem Tiểu Niệm, đệ lên tầng trước nhé!”
Đô Đô nghi ngờ nắm lấy tay của cậu bé: “Nhị Oa ca ca, huynh quên rồi ạ? Hôm nay A Chính thúc thúc và Thẩm Thẩm đã dẫn Tiểu Niệm dọn ra ngoài ở rồi mà, không phải họ nói là đi mua nhà sao?”
Nhị Oa vỗ đầu mình: “Ôi trời, xem cái đầu của huynh này, suýt thì quên mất, vậy… Huynh đi đây.”
Mà Đô Đô và Đoàn Đoàn cũng ra vẻ bận bịu mà tìm cớ lủi đi mất.
Cẩu Đản bơ phờ trở về căn phòng của mình, cậu ấy nằm sấp xuống giường.
Cả bọn đều không rõ tại sao Thẩm Lai đã đồng ý rồi mà lại không tới.
Chẳng lẽ… Chẳng lẽ bởi vì lời nói khi đó của mình, người ta thật sự không tiện từ chối nên chỉ thuận miệng đồng ý thôi sao?
Cẩu Đản cụp mắt, được rồi được rồi, người ta chính là khách của phủ tể tướng, không biết nhà nàng ấy là quan lại quyền quý nào, vì vậy chắc chắn nàng ấy không bằng lòng cùng ăn cơm với một người bình thường như cậu ấy rồi.
Ôi…
Cậu ấy thật sự không biết hai ngày nay, Thẩm Lai ở phủ tể tướng đã bị lây bệnh phong hàn, nàng ấy nằm trên giường một ngày nên đã lỡ quên mất lời hẹn với cậu ấy.
Mãi đến nửa đêm, vì quá khát nước mà Thẩm Lai tỉnh lại, sau khi uống nước xong, nàng ấy mới nhớ ra chuyện thất hẹn ngày hôm nay.
Nàng ấy mặc áo ngoài vào, khi mở cửa sổ và nhìn ra bên ngoài thì mới phát hiện mặt trăng đã lên cao, hiển nhiên bây giờ đã hơn nửa đêm.
Mặc dù nàng ấy không cố ý thất hẹn, nhưng vẫn cảm thấy rất áy náy, rồi lại nghĩ, Cẩu Đản thấy mình không đến, có lẽ cậu ấy sẽ không ngốc nghếch đến mức chờ quá lâu.
Nàng ấy thở dài, thôi quên đi, đợi bệnh phong hàn của mình khỏi thì đi tìm cậu ấy vậy.
Mà lần chờ này phải mất tận bốn năm ngày, trong bốn năm ngày này, Cẩu Đản chưa từng gặp lại Thẩm Lai, vì vậy cậu ấy đoán có lẽ Thẩm Lai đã trở về rồi.
Nghĩ đến chuyện sau này có thể mình sẽ không còn được gặp cô nương kia, cậu ấy hoàn toàn không còn sức lực, làm gì cũng cảm thấy không yên lòng.
Khi Thẩm Lai đi tới trạm giao hàng thì lập tức thấy được vẻ mặt lạc lõng của cậu ấy.
Nàng ấy mỉm cười đi vào rồi vỗ vai cậu ấy: “Cẩu… Này Tần Gia Bảo!”
Cẩu Đản nghe thấy giọng nói quen thuộc, lập tức ngẩn ra ngay tại chỗ, sau đó vui mừng nhướng mày rồi nhanh chóng quay người lại.
Nhìn mỉm cười vui vẻ Thẩm Lai, cậu ấy lập tức nở nụ cười rạng rỡ: “Người… Người đến rồi! Ta… Ta tưởng rằng người đã rời khỏi kinh thành! Ta… Ta thật sự… Người không đi… Ta thật sự rất… Rất vui đó!”
Nhìn người trước mặt chỉ vì thấy mình mà đã vui vẻ tới mức nhảy cẫng lên, nàng ấy đột nhiên cảm thấy như có thứ gì đó đ.â.m vào tim.
Mặc dù nàng ấy sống trong sự giàu sang từ nhỏ, cũng không có bất cứ thứ gì không vừa ý, nhưng lại không có ai thật sự để trong lòng, cho dù là cha nương thì cũng chỉ muốn nàng ấy có thể ở bên Thời Quỳnh.
Nhưng Thời Quỳnh đã gần ba mươi tuổi rồi, mà nàng ấy mới chỉ vừa tròn mười lăm thôi.
Hơn nữa, mặc dù gần như lúc nào nàng ấy cũng tỏ ra bất cần, không quan tâm đến bất cứ thứ gì, nhưng nào có ai mà không muốn có một người thật lòng quan tâm và đặt mình trong tim chứ?
Thấy Thẩm Lai mãi không nói gì, Cẩu Đản mới từ từ bình tĩnh lại từ tâm trạng phấn khích.
“À thì… Người… Hôm đó, người…”
Thẩm Lai áy náy nhìn cậu ấy, nàng ấy nói: “Xin lỗi, xin lỗi ngươi! Tự dưng ta bị bệnh, hai ngày nay mới khỏe hẳn, không phải ta cố ý không đến đâu.
Cẩu Đản nghe thấy vậy thì lập tức lo lắng hỏi: “Vậy… Vậy bây giờ khỏe rồi chứ? Người có cần về nhà nghỉ ngơi không?”
Cậu ấy trở nên luống cuống, hoàn toàn không biết mình nên nói gì mới tốt: “Người nên ở nhà nghỉ ngơi, đừng vội vàng đi ra ngoài như thế, nhỡ đâu vẫn chưa khỏe thì sao giờ? Ta… Bây giờ ta đưa người về nhé, bị bệnh thì đừng ra ngoài!”