Chương 37: Hai Chữ: Ao Trình!!
*Ầm ầm ầm!!!*
Ao Mộc Lang bị một quyền cực đại của Triệu Vũ đánh bay, va đập tan nát bàn ghế xung quanh, đâm thủng cả bức tường phía sau, lực v·a c·hạm mạnh đến mức tạo thành một lỗ hổng lớn trên tường, thân thể trực tiếp bay ra ngoài đường lớn.
Dân chúng xung quanh đó hết sức bất ngờ, sửng sốt tột độ không biết người kia là ai mà lại từ tửu lâu đi ra bằng cách thức này.
Bên trong tửu lâu, Triệu Vũ thong thả ung dung từng bước từng bước đi về phía cửa ra vào, vẻ mặt bình thản thản nhiên hết sức, chậm rãi đi tới vị trí mà Ao Mộc Lang b·ị đ·ánh bay ra. Trương Nhi càng là bất ngờ hơn, không nghĩ ca ca của mình lại dứt khoát như vậy, không một lời nào đã động thủ rồi. Nàng một mực đi theo phía sau Triệu Vũ mà ra khỏi tửu lâu, đứng bên cạnh hắn mỉm cười giơ ngón tay cái lên, động tác này là Triệu Vũ chỉ cho nàng khi muốn khen thưởng một ai đó.
Triệu Vũ quay sang nhìn Trương Nhi, mỉm cười gật đầu một cái rồi lại nhìn Ao Mộc Lang đang nằm trên mặt đất, có chút tiếu ý trên gương mặt, nhàn nhạt nói:
“ Ngươi nói ngươi mạnh? Mạnh mà để một tên tiểu tử 13 tuổi đánh cho nằm ra đất đây? Haha, đúng là trò cười”
Vừa nói, ánh mắt Triệu Vũ sáng quắc lên, còn có có chút sát ý cuồng liệt trực tiếp nhìn vào mắt đối phương, như nhìn một con cẩu vật hống hách chỉ biết dựa vào vũ lực để cường bức kẻ yếu một dạng.
Ao Mộc Lang các giác quan thần kinh cảm nhận từ thân thể hắn truyền đến một cơn đau nhức dữ dội, đến mức hắn còn có cảm giác khó thở lồng ngực. Một quyền kia của Triệu Vũ chỉ là tùy tiện đấm ra thôi, còn chưa dùng tới nửa thành sức mạnh, ấy vậy mà đã đánh cho Ao Mộc Lang ho khan hô hấp lại khó khăn như vậy.
Có thể thấy được Triệu Vũ mạnh... không, đúng hơn là Ao Mộc Lang quá yếu, yếu đến không tưởng!
Ho lên vài tiếng khó khăn, Ao Mộc Lang liền chống đao đứng dậy, bởi vì dư âm quyền lúc nãy của Triệu Vũ cho nên cơ thể hắn hơi lảo đảo, có chút đứng không vững. Mà giữa ngực hắn bây giờ xuất hiện một hố lõm sâu kinh dị, bên trên cái hố đó còn in ấn một nắm tay người, là hình vừa vặn với nắm đấm của Triệu Vũ.
Ao Mộc Lang nhất thời chấn kinh hãi hùng hiện ra trên gương mặt dữ tợn đó, hắn có chút khó có thể tin được bản thân lại bị một quyền duy nhất đánh cho thành bộ dạng này, hắn cư nhiên nghĩ lúc đó mặc dù không có phòng bị gì nhưng tuyệt nhiên không thể b·ị đ·ánh bay dễ dàng như vậy được. Thế nhưng sự thật chính là sự thật, hắn bị người đánh bay là thật, còn là bị một quyền đánh bay.
Thanh âm giọng nói của Triệu Vũ vẫn còn vang vọng bên tai hắn đây, khinh bỉ, châm chọc, chế giễu. Hắn cảm nhận được tâm ý của Triệu Vũ qua một câu nói đó
Liếc mắt nhìn xung quanh dân chúng tụ tập lại hóng chuyện, bàn tán xôn xao thời điểm, Ao Mộc Lang bỗng chốc liền cảm thấy thật nhục nhã gấp đôi so với lúc ở trong tửu lâu. Một kẻ mà bất kể là ai ở trong Đại Minh thành này khi nhắc đến tên đều phải run sợ, không dám nửa điểm ngông nghênh vạch tội ý tứ, vậy mà bây giờ bị người đánh túi bụi cho úp mặt xuống đất, thật quá ô nhục, mất mặt.
Càng nghĩ hắn càng phẫn nộ, tơ máu đỏ huyết giăng đầy trong đôi con ngươi, triệt để nổi điên lên tựa một con bò điên vậy, chỉ đao về phía Triệu Vũ gào lên:
“ Ngươi đây là đánh lén ta, lúc ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, ngươi lại ra tay trước, có xứng đáng là đấng nam nhi?”
Hắn đây là muốn đẩy hết mọi lỗi lầm về phía Triệu Vũ, ít nhất, hắn là muốn cái gọi là công đạo nằm ở phía hắn bên này. Mặc kệ dân chúng trong thành nghĩ thế nào, chỉ cần hắn nói Triệu Vũ là kẻ tiểu nhân khơi mào trước, lại đánh lén hắn, kẻ nào dám đứng ra nói không phải? Mà hắn liền đóng vai kẻ vô tội vô cùng oan ức bị đối phương âm mưu quỷ quyệt đánh úp.
Triệu Vũ nghe những lời 'tố cáo' của Ao Mộc Lang nói như thể đang nghe chuyện hài giống như, hắn liền không tự chủ mà cười ha hả lên, còn thiếu chút là ôm bụng lăn xuống đất cười bò lên rồi. Cũng còn may hắn biết hiện tại đang ở nơi đông người, không thể làm chuyện mất mặt như vậy được. Xong hắn vẫn làm ra điệu bộ mình bị oan, quả quyết nói lại:
“ Ngươi đây là đang kể chuyện cười sao? Ngươi chưa nghe câu Tiên hạ thủ vi cường sao? Chưa kể ngươi còn muốn g·iết bọn ta đây? Mắc gì ta phải đường đường chính chính như tỉ võ để đánh với ngươi, ấu trĩ buồn cười”
“ Vả lại ta mới chỉ là trẻ con, còn chưa trưởng thành, không phải là đấng nam nhi trong miệng ngươi. Ta còn nhỏ còn rất ngây thơ a”
Triệu Vũ vừa nói vừa nhún nhún vai, hai cánh tay khép lại giơ sang ngang ngực mình, lại còn bĩu môi lắc lắc đầu tỏ ý khinh bỉ đối phương trăm ngàn lần ra mặt, cái này làm cho mọi người xung quanh được một phen cười không ngậm được mồm.
Còn Ao Mộc Lang thì mặt mày xám xịt lại, bị một tên nhóc chưa đầy 14 tuổi đánh cho không kịp phản ứng, lại còn bị người chửi mắng châm chọc cho không phản bác lại được, hắn thật sự thật sự quá mất mặt rồi, cơn giận bên trong bỗng chốc bùng nổ lên. Cái này gọi là, ừm, thẹn quá hóa giận đi.
Ao Mộc Lang gào lên quát: “ Ngươi đồ vô liêm sỉ, ngươi...”
“ Ta lại không phải là vô liêm sỉ, ta rất có liêm sỉ nha. Chỉ là ta nói đúng sự thật thôi mà? Không lẽ ngươi có tật?”
Triệu Vũ cắt ngang lời của Ao Mộc Lang, không cho hắn nói thêm. Ý muốn của Triệu Vũ là càng chọc tức điên lên đối phương, như vậy sẽ càng thú vị hơn, có đánh nhau thì sẽ càng có nhiều điểm sơ hở mà đối phương lộ ra
Chưa kể... cảnh giới của hắn còn cao hơn Ao Mộc Lang đây? Hắn bây giờ đã nửa bước Khí Phàm cảnh rồi, trong khi đối phương chỉ mới Luyện Tinh cảnh trung kì, cách biệt là có thể thấy rõ, dù cho không cần kích thích đối phương thì Triệu Vũ cũng chắc chắn treo đối phương lên cây cho đánh đều được
Còn vì sao Triệu Vũ lại biết cảnh giới đối phương? Đó là do tính khí Ao Mộc Lang luôn luôn hống hách tự mãn, không bao giờ che giấu khí cơ, ngang nhin lồ lộ ra giữa chốn đông người như vậy, cho nên người tu luyện như Triệu Vũ Trương Nhi đều có thể cảm nhận thực lực của hắn dễ dàng. Đó cũng chính là lí do khiến cho Triệu Vũ không chút lo sợ khi đối phương đến làm khó dễ bọn hắn, vẫn bình thản tự nhiên như không có chuyện gì.
Hai người Triệu Vũ thì luôn luôn thu liễm nội lực che giấu khí cơ, cho nên người đồng cảnh giới hoặc hơn một chút tất nhiên sẽ không thể phát giác ra được, chứ đừng nói một kẻ cảnh giới thấp hơn mấy tiểu cảnh như Ao Mộc Lang.
Ao Mộc Lang đã bị chọc tức đến mức lồng ngực phập phồng muốn nổ tung ra ra, thở phì phò như ngưu mã lai, huyết khí sát khí trên người tự động tràn ra bên ngoài. Hắn xác thực đã tức giận phẫn nộ đến giãn cả cơ mắt ra, đỏ máu.
Triệu Vũ càng là tỏ ra điệu bộ không nhịn nổi cười, một tay ôm bụng, tay còn lại che lấy miệng mình như cố gắng nhịn cười, nói:
“ Thôi nào Mộc Lang đại ca, cần gì phải tức giận đến mức đỏ cả gương mặt như thế chứ. Huynh đã không có nhan sắc rồi, còn như vậy nữa thì làm sao con gái nhà người ta đồng ý lấy huynh chứ”
"..."
Triệu Vũ càng chọc, Ao Mộc Lang càng bùng lên hỏa nộ đến cực điểm, hắn từ khi sinh cha sinh mẹ đẻ đến nay chưa lần nào bị người vũ nhục thê thảm đến như vậy. Gầm lên giận dữ, Ao Mộc Lang chỉ đao một lần nữa vào Triệu Vũ, gào giọng hét lớn: “ Ngươi dám vũ nhục lão tử, lão tử hiện tại g·iết ngươi”
Nói xong, hắn xách đao lên bổ về phía Triệu Vũ, dã tính mười phần, huyết tính... ân, cũng không kém bao nhiêu đâu. Sát khí tỏa ra vô cùng nồng nặc buồn nôn, này chính là hắn bao nhiêu năm qua g·iết vô số người mới tụ thành phần này khí tức khủng bố như vậy
Đao thế nhắm ngay chính giữa đầu Triệu Vũ mà bổ xuống, tốc độ rất nhanh, dường như tất cả oán hận của Ao Mộc Lang đều tụ hợp lại trong một đao này vậy.
“ Haizz..” Triệu Vũ khẽ thở dài một tiếng, lại nói: “ Ngươi đến lúc này nên gọi là ngu xuẩn hay là giả vờ không hiểu vấn đề đây”
Ngay khi Ao Mộc Lang tưởng chừng như đã xẻ đôi được Triệu Vũ, còn đang cười ha hả thời điểm. Giây sau hắn liền kinh ngạc khi thấy Triệu Vũ cũng nở một nụ cười tà dị nhìn hắn, xong, nhanh như lôi đình, Triệu Vũ khẽ nhích thân thể tránh qua một bên tránh đao, chưa dừng lại ở đó, hắn liên tiếp đánh ra mấy quyền ngay bên lá lách Ao Mộc Lang,
Ao Mộc Lang b·ị đ·ánh cho không kịp phản ứng lại, bên hông theo lực đấm của Triệu Vũ mà vặn vẹo lõm vào sâu bên trong, thân thể bay xa mấy chục mét, miệng thổ huyết, nhẹ rên lên một tiếng đau đớn, gương mặt vẫn là một dạng... kinh hãi không gì sánh được!!
Triệu Vũ nhìn Ao Mộc Lang bằng nửa con mắt, khinh thường thở dài nói: “ Haizz, ngươi tự cao tự đại như vậy, không xem ai ra gì, xem mạng người như cỏ rác. Nay lại còn dám đánh chủ ý lên muội muội ta, ngươi đây là muốn gãy xương hay muốn c·hết?”
Xong, dường như nhớ tới chuyện gì đó, khuôn mặt anh tuấn đăm chiêu cố nhớ lại chút chuyện, mấy giây sau mới ngước mặt lên nhìn Ao Mộc Lang, cười nói:
“ Để ta nói cho ngươi biết chuyện này. Ngươi có hay không nhớ lúc ngươi đến bắt chuyện với muội muội ta, ta nhìn ngươi xong có chút ý cười không?”
“ Là vì đầu ngươi đấy, ngươi đầu trọc lóc này không phù hợp chút nào, trông thật sự mẹ nó khôi hài đi mất. À, có lẽ cũng hợp, hợp với vai kẻ ác độc cặn bã của ngươi”
Triệu Vũ nhỏ ra một ngụm nước bọt, không chừa chút nào ý tứ mắng. Xong lại tỏ ra vẻ mình như thánh nhân cứu thế một dạng, điềm đạm ôn tồn chỉ bảo kẻ ' lạc hậu' Ao Mộc Lang
“ Thật ra thì nếu để ý kĩ, ta thấy ngươi rất giống với một kẻ thù mà ta từng đánh qua, ngươi có biết không, hắn g·iết hại người thân của muội muội ta, một kẻ địch rất mạnh mẽ mà lúc đó bọn ta phải khó khăn lắm mới đánh bại hắn. “
“ Ngươi có lẽ phải cảm ơn ta đấy, nếu ta mà không kịp ngăn cản nàng lại, có lẽ nàng đã một chưởng đánh ngươi c·hết tươi rồi. Bởi vì nàng còn mạnh hơn cả ta, còn lí do vì sao nàng lại tức giận muốn g·iết ngươi, có lẽ ngươi đã không ngu đến mức không đoán ra đi?"
Triệu Vũ vừa nói, ánh mắt khẽ liếc nhìn Trương Nhi ở phía sau đang cúi gằm mặt kia, song quyền nắm lại rất chặt, cơ thể nàng bất giác run run lên. Hắn nói đúng, Trương Nhi bây giờ thật sự muốn g·iết người, bởi vì Ao Mộc Lang rất giống với Bá An, thiếu điều Ao Mộc Lang không có tóc, lại không có sẹo ở mắt mà thôi.
Ao Mộc Lang lúc này run run cơ thể đứng lên, tay ôm bên hông, mặt nhăn lên vẻ đau đớn, hắn không nghĩ tới Triệu Vũ lại mạnh đáng sợ như vậy. Lại càng chấn kinh hơn khi nghe sự thật về Trương Nhi. Phải, có lẽ hắn phải cảm ơn Triệu Vũ đây, nếu không giờ này hắn liền đã đắp mộ được một khoảng thời gian rồi.
Triệu Vũ là không có lí do nào để nói dối hắn cả, không cần thiết, mà bản thân Ao Mộc Lang nhìn thấy Trương Nhi ở phía sau đang tràn ra sát khí nồng đậm dọa người như vậy thì càng kinh hãi hơn bội phần. Hắn lúc này mới cảm nhận được rõ ràng cảnh giới của Trương Nhi, quá khủng bố rồi!!
Ánh mắt hắn đảo liên tục từ Triệu Vũ sang Trương Nhi, mấp máy miệng run run, tiếp liền tỏ ra khúm núm vô cùng, vội nói:
“ Khụ...khụ. T-ta thật quá lỗ mãng, đắc tội hai vị, mong vị huynh đệ đây khoan dung độ lượng tha cho ta mạng chó này”
Triệu Vũ trông thấy dáng vẻ hèn mọn cầu xin này của Ao Mộc Lang thì có chút bất ngờ, không nghĩ tới đối phương lại lật lỏng thay đổi nhanh chóng như vậy, quả thật là tên cẩu vật súc sinh mà. Xong, Triệu Vũ cũng không lại nghĩ gì thêm, nở nụ cười, nói: “ Cảnh giới của ngươi ta cách biệt rõ ràng như vậy, ngươi muốn đánh ta? Còn nộn điểm”
“ Còn tốt ta lại không muốn g·iết người, nhưng có lẽ nên đánh gãy vài cái xương của ngươi nữa cho nhớ. Nhớ lấy, bớt hung hăng hống hách, kẻo có ngày c·hết cũng không biết mình c·hết như nào”
Nói xong, Triệu Vũ từ từ tiến tới, nụ cười hiểm độc lộ ra trong đôi đồng tử làm cho Ao Mộc Lang càng là kinh hãi vạn phần, liên tục lui bước về sau, hắn tưởng tượng được tiếp theo chuyện gì sẽ tới với hắn.
“ Nào, chó ngoan đừng chạy”
Triệu Vũ bỗng chốc tăng tốc độ, không cho Ao Mộc Lang cơ hội chạy trốn, liên tiếp ra mấy quyền vào tay chân lồng ngực, ngay cả gương mặt Ao Mộc Lang hắn cũng đánh cho biến dạng hoàn toàn, đã kinh còn kinh tởm vạn phần.
*Rắc rắc!!*
“ AAAAAA”
Tiếng xương cốt gãy vỡ lẫn trong tiếng la hét đau đớn của Ao Mộc Lang, người ngoài nhìn vào còn cảm thấy đau thay hắn đây. Triệu Vũ ra tay là không hề nhẹ, mặc dù nói hắn không g·iết người, nhưng độ tàn độc thì vẫn là có, dứt khoát đánh gãy mấy cái xương chống của Ao Mộc Lang
“ Cút!!!”
Đánh xong, Triệu Vũ lớn giọng mắng, AO Mộc Lang thì đau đến mức tuyến lệ tự động rơi ra đầy mặt, mếu máo, cũng không chậm trễ giây khắc nào vội cầm đao bỏ chạy, nửa giây cũng không muốn ở lại nơi này để mang nhục thêm.
Xong xuôi, Triệu Vũ nhìn Ao Mộc Lang chạy trốn như một con cẩu vật thì bật cười, xong hắn quay lại đi về phía Trương Nhi, mỉm cười hỏi: “ Ta để cho hắn chạy, không sao chứ?”
“ Ừm, không sao. Này muội nghe theo quyết định của Vũ ca ca mà” Trương Nhi lúc này cũng đã dần lấy lại bình tĩnh, gương mặt có chút nhăn nhó gượng cười đáp
Triệu Vũ có chút thở dài, lắc lắc đầu áy náy nói: “ Ta hình như có chút ác độc rồi a, đánh hắn đến gãy mấy cái xương như vậy..”
Trương Nhi thấy thế thì bật cười, nói: “ Không sao không sao, với muội thì Vũ ca ca luôn là người hiền lành mà”
“ Ha ha ha" Triệu Vũ nghe vậy thì bất giác bật cười lớn tiếng, xong cả hai đồng thời đi vào để bồi thường cùng xin lỗi lão chủ quầy vì gây ra chuyện rắc rồi lần này.
----Ở một góc khuất nào đó----
“ Haizz. Tên tiểu tử này tâm vẫn quá thiện tính, lại để kẻ địch chạy trốn như vậy mà không g·iết. Vẫn là quá ngây thơ hồn nhiên, không dám g·iết người, rồi sẽ phải lãnh hậu quả do sự từ bi hiền lành đó...”