Chương 34: Đại Minh Quốc
--- Đại Minh quốc ---
--Một nước chư hầu của Quốc Thiên đế quốc, triều đại nhà Tần--
Bầu trời phía trên tòa thành này phủ một lớp mây mờ dày đặc, vầng nhật quang lơ lửng thiên không kia chỉ len lỏi qua được vài tia sáng yếu ớt. Làn gió nhẹ nhàng lướt qua những tán cây cổ thụ, mang theo hương thơm của đất trời và cả một chút hơi ẩm của sương sớm.
Tòa vương thành này dù không có bao nhiêu lớn, nhưng lại mang đậm nét cổ xưa, với những bức tường thành màu xám bạc đã trải qua biết bao biến cố thời gian, có thể đoán được vương quốc này đã tồn tại mấy trăm năm lịch sử.
Nam thiếu niên, mặc trên người bộ áo bào màu đen giản dị nhưng tinh tế, chậm rãi bước qua cổng thành cùng một tiểu cô nương với bộ y phục bạch sắc tinh sáng, càng tô sáng thêm vẻ lộng lẫy cuốn hút của nàng.
Cả hai người từng bước bước nhẹ nhàng nhưng không kém phần vững chãi, mỗi cử động đều thể hiện sự tự tin, khó để có thể nhìn ra được đây chỉ là hai đứa trẻ mới mười mấy tuổi. Tiểu cô nương kia, khuôn mặt thanh tú khả ái pha lẫn chút ngây thơ, ánh mắt tràn đầy sự hiếu kỳ, ngắm nhìn khung cảnh lạ lẫm trước mắt.
“Vũ ca ca, chúng ta sẽ ở lại đây sao?” Giọng nàng nhỏ nhẹ, đôi mắt đen lấp lánh vẻ tò mò.
“Ừm, chúng ta sẽ ở đây một thời gian đi, dù sao mấy ngày hôm nay đều ngủ bờ ở bụi, ta có chút buồn chán rồi.” Nam thiếu niên khẽ gật đầu nói, trong giọng nói có thể nhận ra vẻ mệt mỏi chán nản của hắn
“ Thế thì tốt, muội cũng chán cảnh ngủ trên cây ngủ trên đất rồi” Trương Nhi giơ tay lên cười tươi hét lên, b·iểu t·ình đồng ý.
Triệu Vũ mỉm cười nhìn Trương nhi một cái, xong ánh mắt hắn lần lượt lướt qua từng ngóc ngách, muốn cảm nhận mọi động tĩnh xung quanh.
“Được rồi, chúng ta cũng nên tìm một quán trọ để ở tạm thôi” Triệu Vũ cất tiếng
Trương Nhi ngoan ngoãn gật đầu, rồi nhanh chóng theo bước Triệu Vũ. Hai người tiếp tục đi sâu vào trong thành, dọc con đường đá phủ đầy rêu phong, những dãy nhà đất đá với mái ngói đỏ sẫm trải dài hai bên.
Dân chúng nơi đây phần lớn là những người bình thường, không có tu luyện võ công hay tu tiên, họa may có một số cao thủ ẩn cư không muốn lộ diện mà thôi. Hai bên đường bày tới rất nhiều thứ đồ, hoa quả, thức ăn hay đồ chơi, còn có cả cửa hàng v·ũ k·hí, dân chúng tấp nập buôn bán, ồn ào huyên nào rất sôi động.
Trương Nhi vừa đi theo sau Triệu Vũ, tầm mắt đều hướng về như sạp hàng bán đồ chơi hay những sạp đồ bán y phục nữ nhi. Dù sao nàng vẫn còn là một tiểu hài nữ, lần đầu tiên vào một tòa vương thành sầm uất như vậy thì làm sao mà không tò mò lạ lẫm cho được.
Triệu Vũ thì vẫn còn tốt điểm, hắn không có quá nhiều hứng thú với những quầy hàng kia, có thu hút được ánh nhìn của hắn thì họa may cũng là mấy cửa hàng buôn v·ũ k·hí kia.
Người trong thành rất đông, cho nên nếu có sự xuất hiện của hai đứa trẻ thì cũng chẳng mấy ai để ý, một vài người kĩ tính thì mới lạ lẫm nhìn bọn hắn với y phục khác thường, dẫn nhau đi lại trong thành mà không có một người lớn nào theo cùng
Trên đường, một nhóm trẻ con chạy qua, đôi mắt bọn chúng sáng ngời đầy sự hiếu kỳ khi nhìn hai người bọn hắn, bởi vì khu vực này là địa bàn của chúng, ở đây có những đứa trẻ nào thì bọn chúng đều đã quen biết hết rồi.
Cho nên khi thấy Triệu Vũ cùng Trương Nhi đi lại gần đó, đám trẻ kia có chút tò mò nghi hoặc mà quan sát, rồi lại ghé vào tai nhau thì thầm gì đó. Triệu Vũ nhận ra tất cả những điều ấy nhưng cũng mặc kệ, lạ thì cho là lạ đi, lại chẳng liên quan hắn.
Cả hai dọc theo con đường đá đi đến ngã ba kia thì rẽ trái, dừng lại trước một ngôi nhà, trên bảng hiệu có ghi Khai Xuân trọ. Tiếp đến Triệu Vũ nhìn qua Trương Nhi, cười khẽ nói: “Chúng ta vào trong tìm phòng nghỉ ngơi trước. Đợi ngày mai ta sẽ đi hỏi thăm tình hình nơi này”
“Vâng, Vũ ca ca” Trương Nhi gật gật đầu, nhoẻn miệng cười tinh nghịch tiếp tục quan sát xung quanh.
Triệu Vũ dẫn Trương Nhi tiến thẳng đến quầy, nơi một ông lão với bộ râu dài bạc phơ đang ngồi đếm đếm sổ sách
“Lão trượng, cho chúng ta một phòng nghỉ mấy hôm.” Triệu Vũ nhẹ nói, giọng điệu lễ phép nhưng rõ ràng, không có chút gì là rụt rè e ngại.
Lão chủ quầy nhìn hắn bằng đôi mắt tinh anh, dường như đoán được mục đích của hai người ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Xong, lão vẫn có chút ý muốn trêu chọc, cho nên nói:
“ Quán trọ của ta chỉ dành cho người trưởng thành, hai đứa nhóc các ngươi có bao lớn mà muốn vào?”
Triệu Vũ nghe thấy thế, có chút bất đắc dĩ, xong giọng nói vẫn rất cứng rắn, nhìn lão chủ quầy kia, không chút ý tứ nhượng bộ nào, cười nói:
“ Bây giờ ta bảo bọn ta đã đủ tuổi rồi, ngài có hay không tin? Nếu không tin thì ta lấy bằng chứng gì để đưa? Sao không nghĩ là do bọn ta rất trẻ người cho nên mới trông giống trẻ con?”
Lão trượng kia nghe những lời chất vấn đanh thép của Triệu Vũ thì cấm nín cứng đờ người, biết gặp phải đối thủ cứng rồi, nhất thời không biết nói gì cho phải, xong nhẹ ho khan một tiếng, cười nói: “ Khụ...khụ, ta chỉ là muốn trêu chọc hai người các ngươi một chút mà thôi. Quán trọ ta làm gì có quy định nào về độ tuổi, chỉ cần có tiền là được, haha”
“ Hừ” Triệu Vũ hừ nhẹ, còn muốn chơi ta, lão còn chưa đủ đô đâu
Lão trượng khẽ nở nụ cười có chút gượng gạo trên gương mặt nhăn nheo, nói:
“Tiểu huynh đệ muốn phòng nào? Trọ của ta có phòng đơn giản và phòng dành cho hai người và cả phòng sang trọng. Tùy vào ý muốn của hai vị.”
Triệu Vũ quay sang nhìn Trương Nhi, hỏi: “ Ta thuê phòng đơn nhé, ta một phòng muội một phòng. Muội có đồng ý hay không?”
Hắn hỏi như thế là muốn biết ý kiến của Trương Nhi thế nào, dù sao cũng là một nam một nữ, hắn lại là một người hiện đại cho nên cũng rất ngại ngùng chuyện này. Mà hắn cũng không thể tự ý quyết định được, cho nên mới hỏi qua Trương Nhi điểm này. Vả lại trẻ con ở mộng giới lớn rất nhanh, mười mấy tuổi thôi thì cơ thể cũng phát triển bằng thiếu niên 18 20 của kiếp trước rồi
“ Ừm, ta muốn ở cùng phòng với Vũ ca ca” Trương Nhi không chút suy nghĩ, hồn nhiên cười đáp
Câu trả lời không chút do dự đó của Trương Nhi làm Triệu Vũ có chút ngại ngùng đỏ mặt, ngay cả kiếp trước hắn còn chưa có ngủ cùng phòng với con gái bao giờ đâu đấy.
Hắn ho khan một tiếng, xong lấy lại bình tĩnh, nhìn lão chủ quầy cười nói: “Khụ... phiền lão cho ta một phòng đôi.”
Triệu Vũ nói xong, đồng thời đưa ra hai nén bạc đặt phòng, bọn hắn hiện tại là có tiền, Vọng Nguyệt trước khi đi đã đưa cho hắn một túi lớn đầy những đồng bạc tiền rồi.
“ Ừm, được” Lão chủ quầy nhìn thấy nén bạc lấp lóe kia thì ánh mắt sáng bừng lên, cười rõ tươi gật gật đầu, nhấc ngón tay gầy guộc, ra hiệu cho một đứa trẻ đang đứng ở góc quầy. Nó nhanh chóng chạy đến, dẫn đường cho hai người lên lầu.
Phòng của bọn hắn nằm ở tầng hai, không lớn lắm, chỉ vừa đủ cho hai người nghỉ ngơi. Bên trong bài trí đơn giản, nhưng sạch sẽ và gọn gàng. Sau khi sắp xếp hành lý xong xuôi, Triệu Vũ ngồi xuống ghế, bắt đầu điều hòa nội khí một chút, Trương Nhi cũng ngồi ngay bên cạnh, yên lặng tu luyện theo.
Cả hai tu luyện cho đến tận trời đã chập chừng tối mới ngừng lại, rồi cùng đi xuống đường tìm nơi dùng bữa.
Cũng may gần đây có một tửu lâu tên ‘Nguyệt Minh lâu’ bảng hiệu treo cao, màu gỗ đã phai màu nhưng vẫn toát lên sự thu hút chú ý của người khác.
“ Được rồi chúng ta sẽ dùng bữa ở đây đi, ta cũng muốn biết tửu lâu ở nơi này thế nào” Triệu Vũ nở nụ cười nói
Khi cả hai vừa bước vào tửu lâu, không gian bên trong bỗng chốc trở nên tĩnh lặng. Những người khách khanh đang ngồi uống rượu, trò chuyện rôm rả đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa đi. Tất cả đều kinh ngạc khi bỗng dưng lại xuất hiện hai đứa trẻ ở tửu lâu này
Triệu Vũ vẫn giữ được sự bình tĩnh tìm một cái bàn ngồi xuống, xong còn ra hiệu cho Trương Nhi đang đứng loay hoay ngại ngùng ngồi xuống theo.
“ Không cần để ý ánh mắt người khác, việc ta ta làm thôi”
Triệu Vũ khẽ nhắc nhở, Trương Nhi nghe vậy thì cũng gật đầu nhẹ tỏ vẻ đã hiểu, xong hít một hơi sâu rồi thở ra. Bởi vì bọn hắn chỉ là trẻ con nên cũng không gọi rượu gì ra, chỉ gọi món bình thường để ăn. Xong rồi lại trở về phòng, nói chuyện bát quái một lúc rồi nghỉ ngơi.
Rạng sáng hôm sau, khi mặt trời còn chưa ló dạng, Triệu Vũ và Trương Nhi đã tỉnh dậy, sửa soạn một chút xong rồi cùng nhau xuống đường đi hỏi thăm tình hình.
Đang đi, Triệu Vũ nhìn thấy phía trước có quán bán mặt nạ, hắn liền nảy ra một ý, quay sang nói với Trương Nhi
“ Tiểu Nhi, ta nghĩ có lẽ nên mua một cái mặt nạ để đeo lên khi ra ngoài, như vậy sẽ ít người biết được chúng ta chỉ là hai đứa trẻ. Tránh được một chút rắc rối không cần thiết”
“Ừm, muội thì sao cũng được, nghe theo sự sắp xếp của huynh” Trương Nhi cũng khẽ gật đầu cười đáp lại
Quyết định xong, cả hai người tiến đến quầy hàng mặt nạ kia, Triệu Vũ cầm lên một cái mặt nạ, quan sát một chút rồi lại thả xuống, lấy lên cái khác
Cứ như vậy mấy lần, Triệu Vũ mới bất ngờ cầm lên một cái mặt nạ, nó mang hình dáng nửa vầng trăng đỏ thẫm trên nền đen, với hốc mắt sâu, rỉ ra ánh sáng đỏ yếu ớt như máu. Đường vân sắc bén chạy dọc gò má, gợi lên vẻ ma mị, uy lực lại đầy bí ẩn, huyền bí.
“ Được, ta quyết định rồi, ta sẽ chọn cái này”
Chọn xong, Triệu Vũ nhìn sang bên cạnh, Trương Nhi đã chọn lấy một cái mặt nạ cửu vĩ hồ, đeo lên trông rất hợp với nàng. Mua mặt nạ xong xuôi, bọn hắn tiếp tục đi dạo thăm thú xung quanh, vừa định hỏi một người dân gần đó thì bất ngờ cả hai dừng lại bước chân.
Phía trước xa xa mấy trăm mét kia, hai người Triệu Vũ bất ngờ gặp một nhóm người đang vây quanh rất đông. Trương Nhi tò mò kéo tay Triệu Vũ đi lại gần một chút để nhìn rõ hơn. Hóa ra, đó là một toán lính đang truy bắt một nhóm c·ướp đang làm loạn trong thành.
Triệu Vũ có chút bất ngờ, theo hắn nghĩ thì tại vương thành sẽ rất ít có kẻ dám làm loạn quấy phá, nếu có thì đều là những cao thủ thực lực rất mạnh mới dám. Nhưng đây thì chỉ toàn là bọn nhãi yếu ớt mà thôi, vậy mà lại có gan c·ướp b·óc trong thành.
Đang mải suy tư một lúc, Triệu vũ chợt tỉnh lại tâm trí, kinh ngạc nhìn diễn biến xảy ra trước mặt.
“ Tránh ra cho lão tử” Đám c·ướp kia vậy mà trốn thoát khỏi vòng vây, lại còn đang chạy về hướng Triệu Vũ, mặt nhăn nhó sợ hãi, vừa chạy vừa hét lớn, tay múa máy đao liên tục
Triệu Vũ cùng Trương Nhi cũng lùi lại một bên quan sát, rồi lại nhìn toán lính phía sau đang truy đuổi đến, bọn hắn nhất thời thở dài. Không nghĩ tới lính vương thành lại yếu như vậy, để cho bọn c·ướp này dễ dàng phá vòng vây chạy ra ngoài.
Khẽ lắc đầu thở dài xong, Triệu Vũ cúi người nhặt lấy mấy hòn sỏi nhỏ ven đường, tầm mắt quan sát từng t·ên c·ướp chạy phía trước, khẽ cười nói
“ Thôi thì ta sẽ làm người tốt, thay trời hành đạo vậy”
Nói xong, hắn dùng lực búng mấy hòn sỏi về phía mấy t·ên c·ướp kia, tốc độ bay rất nhanh, tất cả đều nhắm vào sau gáy bọn c·ướp mà bắn vào, chớp mắt đã đánh ngã toàn bộ bọn chúng.
Giúp đỡ mấy tên lính tuần tra xong, Triệu Vũ ra hiệu cho Trương Nhi cùng rời đi, tiếp tục mục đích là đi hỏi tình hình tòa vương thành này.
. . . .
“ Thú vị”
Triệu Vũ ngây thơ cứ nghĩ hành động của hắn rất nhanh, sẽ không ai phát giác ra được, nhưng hắn nào có biết, có một người thần bí đã trông thấy tất cả mọi chuyện, âm thầm quan sát hắn...