{{ msgSearch }}

Chương 33: Xuất Phát

Mộng đế (c)

Vương Quyền 2407 Chữ 27/11/2024 13:16:13

Chương 33: Xuất Phát

Rời khỏi mộng cảnh của Mộng Thần Châu trở về thực tại, Triệu Vũ vừa mở mắt ra.

“ Quái, trời đã sáng rồi sao??” Triệu Vũ há hốc mồm kinh ngạc

Hắn cứ ngỡ bây giờ mới chỉ là nửa đêm thôi, nào có biết bây giờ bình minh đã tới rồi đâu

“ Ta ở trong mộng cảnh cảm giác mới có một chút thời gian thôi, không nghĩ thế giới thực lại trôi qua nhanh như vậy a”

“ Này là thời gian trong mộng cảnh trôi qua nhanh hơn thực tại?”

“ Không biết có hay không làm thời gian trong đó trôi qua dài hơn thực tại, nếu mà làm vậy được thì tốt”

Triệu Vũ trầm ngâm suy nghĩ một chút, nếu như có thể làm cho thời gian trong mộng cảnh trôi qua chậm hơn bên ngoài, vậy thì hắn có rất nhiều việc có thể làm rồi. Thế nhưng hiện tại thì hắn hoàn toàn không thể sở hữu năng lực đó, tất cả đều là tự cung tự phát từ khả năng của Mộng Thần Châu.

Hắn rõ ràng điểm ấy, cho nên muốn biết được có làm thay đổi quỹ tích thời gian trong mộng cảnh hay không, ân, đợi Mộng Thần Châu thức tỉnh lại tính.

Suy tư linh tinh một hồi, xong Triệu Vũ lắc lắc đầu, không lại tiếp tục nghĩ đến chuyện này. Hắn bước chân xuống giường mà đi ra gian phòng khách, vừa đi vừa bẻ bẻ cổ tay, lắc lắc cái đầu mình.

“ Tiểu Vũ, con dậy rồi? Nào, đến đây dùng bữa, xong rồi còn tu luyện”

Vọng Nguyệt vừa trông thấy Triệu Vũ bước ra từ gian phòng, đã vội cười vẫy tay gọi hắn. Triệu Vũ vừa đi ra khỏi cửa phòng thì đã thấy Triệu Sơn và Trương Nhi cùng ngồi tại bàn ăn rồi

Hắn liền vui vẻ gật đầu một cái, rồi cũng đi tới vị trí của mình ngồi xuống. Thời gian hắn tại ngọn núi nhỏ này cũng chẳng còn bao nhiêu, cho nên bản thân hắn liền muốn dành nhiều thì giờ hơn để trò chuyện với phu thê Triệu Sơn, đồng dạng ghi nhớ khắc ghi tất cả sự vật tại đây vào tâm trí mình.

“ Tiểu Vũ, hôm nay con dậy muộn hơn thường ngày, mệt mỏi quá hay còn chưa khôi phục v·ết t·hương?” Triệu Sơn lên tiếng nói

Triệu Vũ vừa mới ngồi xuống ghế, còn chưa kịp ngồi cho ấm mông đã nghe được câu hỏi bất ngờ từ Triệu Sơn, làm hắn vội ho khan một tiếng. Hắn có chút ngại ngùng đỏ mặt, sợ rằng mấy người Triệu Sơn lại nghĩ rằng hắn đang ngủ nướng đây, xong hắn cũng nở nụ cười gượng mà nói

“ À.. dạ con có lẽ còn có chút mệt mỏi tinh thần, cho nên dậy hơi muộn”

“ Hahaa”

Ba người Triệu Sơn nhìn thấy gương mặt có chút đỏ, vẻ thẹn thùng của Triệu Vũ thì không khỏi cười lớn tiếng

Đang dùng bữa thời điểm, Triệu Vũ nhìn hai người Triệu Sơn Vọng Nguyệt, ánh mắt nghiêm túc, nói:



“ Cha, nương. Năm ngày nữa con sẽ rời đi, còn thời gian này con sẽ củng cố cảnh giới cho ổn định”

Triệu Vũ đã quyết định ngày khởi hành của hắn rồi, dù sao thì đi sớm sớm một chút cũng tốt, thời gian mấy ngày đó cũng đủ để hắn vững chắc Khí Phàm cảnh rồi. Hắn có chút nôn nóng muốn chu du lục địa, muốn biết mộng giới này có giống với nhưng thứ hắn đã từng đọc, xem qua ở thế giới cũ hay không.

Triệu Sơn thì vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, dường như hắn đã đoán được con trai mình sẽ rời đi trong một vài ngày tới, cho nên chỉ lặng nhìn Triệu Vũ. Còn Vọng Nguyệt thì có chút kinh ngạc, xong nói:

“ Sớm như vậy? Sao không đợi một tháng sau rồi hãy đi”

Vọng Nguyệt vẫn còn cảm xúc buồn phiền không nỡ khi nghe Triệu Vũ nói hắn sẽ rời núi ngao du khắp nơi, bởi vì dù sao hắn cảnh giới còn rất thấp, lại còn nhỏ tuổi, nàng lo sợ hắn rời đi sẽ gặp phải nhiều phiền toái, nhiều nguy hiểm. Thật tâm Vọng Nguyệt chỉ muốn Triệu Vũ ở lại núi an ổn tu luyện cho đến khi bắt đầu bước trên con đường tu tiên mới thôi, đến lúc đó thì phu thê bọn hắn sẽ đưa Triệu Vũ Trương Nhi đến một nơi khác để tu đạo.

Ấy thế nhưng nếu Triệu Vũ đã có ý muốn đi lịch luyện nhân gian rồi thì nàng cũng sẽ không ra sức ngăn cản hắn, bởi vì trong tiềm thức của tiên nhân thế giới này, phải có sự liều lĩnh, can đảm xông pha ra khỏi tổ ấm của mình, những kẻ đó nếu sống sót được đến cuối cùng thì mới có thể trở thành chúa tể.

Vọng Nguyệt đã thấy được tia sáng bừng bừng quyết tâm từ đôi mắt long lanh của Triệu Vũ, cho nên mặc dù thân là một người đã mang nặng đẻ đau người con trai duy nhất của mình, chắc chắn tâm can nàng không muốn con trai mình rời đi vòng tay của mình khi còn nhỏ như vậy. Nhưng nàng cũng có hi vọng ' bảo bối' của mình sẽ trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Thế là.. nàng đã chấp nhận ước nguyện của Triệu Vũ

. . . .

Lời nói cùng cảm xúc trong đó của Vọng Nguyệt Triệu Vũ đều cảm nhận được hết, thế nhưng hắn lại không có quá nhiều suy nghĩ, cảm xúc chỉ hơi chững lại một chút thời gian mà thôi. Xong hắn liền nở nụ cười ôn hòa, tươi tỉnh nói:

“ Không sao ạ, con đã quyết định như vậy rồi. Chưa kể con rất nóng lòng muốn nhìn xem thế giới ngoài kia có gì mới mẻ thú vị hay không”

Triệu Vũ vừa nói, ánh mắt hắn vừa phát ra tinh mang, nhìn vào có thể thấy được sự hi vọng, mong đợi trong thâm tâm hắn. Phu thê Triệu Sơn cũng nhận ra cảm xúc của Triệu Vũ thông qua câu nói cùng biểu cảm kia, cho nên liền không lại nói gì mang ý khuyên bảo nữa. ong Triệu Sơn khẽ gật đầu, cười nói:

“ Vậy cũng tốt, nam nhi là phải tự tin, can đảm xông pha giang hồ như vậy”

-----------------------------------------

Trong thời gian 5 ngày này, cả Triệu Vũ và Trương Nhi đều miệt mài, nỗ lực tu luyện, chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến đi xa nhà sắp tới. Triệu Vũ bây giờ cố gắng củng cố cảnh giới, cũng như tu luyện càng gần đến lúc đột phá càng tốt. Như thế thì lúc đi lịch luyện sẽ có tấm vé nắm chắc tính mạng một chút khi đụng kẻ địch không quá mạnh.

Còn về Trương Nhi, nàng bây giờ đã ở trung kì Khí Phàm cảnh một thời gian rồi, mà tu luyện càng lên cao càng khó khăn hơn, dù cho chỉ là phàm nhân cảnh thấp hèn. Cho nên hiện tại nàng không quá nóng lòng tăng lên cảnh giới, nếu tăng nhanh cảnh giới mà không nắm vững được căn cơ thì cũng là vô dụng, thay vào đó là trau dồi thân pháp, các công pháp, chiến pháp, bí kĩ, tất cả mọi yếu tố bên ngoài sẽ có ích hơn nhiều.

. . . .

“ Tiểu Nhi, muội nói xem ngoài kia nhân gian sẽ có không khí như thế nào?” Đang tu luyện đoạn, Triệu Vũ bất ngờ quay sang hỏi Trương Nhi

Trương Nhi nghe hỏi thì cũng dừng lại tu luyện, mỉm cười: “ Muội nào có biết, có lẽ rất đẹp chăng? Hay rất thảm khốc?”

“ Haha, đến lúc đó sẽ biết thôi. Bây giờ hai ta còn nhỏ yếu, đi xuống núi rèn luyện thế này cũng rất nguy hiểm, cho nên muội nhất định phải nghe lời ta”



“ Ừm, chắc chắn sẽ nghe Vũ ca ca” Trương Nhi khẽ gật đầu nói

Triệu Vũ dặn dò như thế cũng là điều bình thường, một phần bởi vì lần này đi sẽ không có phu thê Triệu Sơn theo cùng, hai đứa trẻ con miệng còn hôi sữa chưa bao giờ rời núi thì rất dễ gặp chuyện, một phần nữa bởi vì Trương Nhi rất dễ bị cảm xúc chi phối, dù sao nàng cũng chỉ là tiểu hài nữ mà thôi, bị kích động bởi điều gì đó là hiển nhiên.

“...”

Thời gian 5 ngày trôi qua rất nhanh, mỗi ngày Triệu Vũ, Trương Nhi đều tu luyện điên cuồng. Tối đến hắn sẽ đi vào Mộng Linh cảnh để tu dưỡng tinh thần, dù sao hắn sau khi tiến vào đó thì lúc trở về thực tại, tinh thần của hắn đều rất sáng khoái, thể xác hắn không chút nào là cảm thấy mệt mỏi, sảng khoái sảng khoái

--- Ngày thứ 5---

Sáng sớm ngày thứ 5 sau biến cố báo thù của Bá Hải, bốn người đứng trước cửa nhà, trên vai Triệu Vũ Trương Nhi là hai cái túi vải lớn, bên trong đều là những vật dụng nhu yếu phẩm cần thiết cho chuyến hành trình dài



“ Khụ. Tiểu Vũ, tiểu Nhi. Hai đứa nhớ lời ta dặn, tuyệt đối không được đắc tội với bất kì ai, phải biết điều, biết điều và biết điều.”

“ Cái gì quan trọng phải nói 3 lần”

Triệu Sơn nghiêm mặt nói, trong giọng điệu có chút gì đó buồn rầu lưu luyến, 5 ngày trôi qua rất nhanh, thời gian con trai cùng đệ tử hắn ở cạnh thoáng chốc đã đi qua rồi. Dù mạnh mẽ đến đâu thì hắn vẫn là phụ thân, là sư tôn, tình cảm cảm xúc của hắn vẫn đặt nơi hai đứa trẻ đó.

“ Phụt!! Haha”

Triệu Vũ nghe được lời này của Triệu Sơn, liền phì cười lên. Triệu Sơn nói làm hắn nhớ đến ở thế giới cũ cũng lưu truyền rất rộng câu nói đó

Mấy người Triệu Sơn, Vọng Nguyệt Trương Nhi thấy Triệu Vũ bịt miệng cười, có chút ngơ ngác mà nhìn hắn, không hiểu vì sao hắn lại cười ha hả lên như thế

“ Con cười cái gì?” Triệu Sơn có chút tức giận khi thấy Triệu Vũ có thái độ cười đùa lớn tiếng như vậy. Hắn thân là phụ thân, lo lắng nhắc nhở con trai cưng của mình một chút không được hay sao? Đây đứa con của hắn còn tỏ ra cười cợt nhả như vậy, phụ tấm lòng của hắn quá đi mất.

Triệu Vũ vội nghĩ lí do để thanh minh cho bản thân, tay vẫn che che mặt, bụm miệng cười nói:

“ Không không ạ, con xin lỗi, tự dưng nhớ đến chút chuyện làm con có chút buồn cười”

“ Hừ’ Triệu Sơn hừ lạnh, tiếp lại nói



“ Con lắng nghe kĩ lời dặn của ta, đừng có mà chủ quan, tu chân giới không phải nơi mà hai đứa nhóc các con có thể sinh tồn dễ dàng. Nhất định phải cẩn thận, có biết chưa?”

“ Cha, con biết rồi mà. Con đâu phải là tiểu hài tử mới 6 7 tuổi đâu, người lại coi khinh con?” Triệu Vũ hắng giọng, bĩu môi nói

“ Con... Hừ” Triệu Sơn bị Triệu Vũ phản bác lại như thế, nhất thời câm nín không biết nói lại gì cho tốt, thật sự thì hắn rõ ràng tính khí của Triệu Vũ, biết hắn là người rất cẩn trọng trong mọi chuyện.

"..."

“ Được rồi được rồi, cha con nói đúng đấy. Ra thế giới bên ngoài nhất định phải cẩn thận, không được đắc tội với người nào, và tuyệt đối không được để lộ bản thân là con trai, đệ tử của bọn ta. Nếu để kẻ thù của bọn ta biết danh tính của các con thì sẽ rất nguy hiểm”

Vọng Nguyệt nhẹ nhàng căn dặn hai người, giọng nói có phần nghiêm nghị, có phần yêu thương, xong lại nói tiếp

“ Trong hành lí ta đã bỏ tất cả những thứ cần thiết rồi, đan dược thảo dược đều có đủ, các con nhớ tới dùng”

Triệu Sơn từ nãy đã im lặng, giờ đây cũng hướng phía Triệu Vũ, đưa ra một tấm ngọc thạch, nói:

“ Đây là linh hồn ngọc giản, có lưu lại một tia linh thức của ta, con cầm lấy. Nếu có chuyện gì xảy ra ta tức khắc sẽ biết”

Triệu Vũ đưa tay cầm lấy ngọc giản, ngắm nghía quan sát một phen. Cái này ngọc màu xanh nước, khá đẹp mắt, bên trên còn có mấy kí tự cổ, xong ngước lên nhìn Triệu Sơn, khẽ gật đầu nói:

“ Dạ, con biết rồi, con sẽ cẩn thận, hai người không cần quá lo lắng”

Triệu Sơn Vọng Nguyệt đồng thời gật đầu, hi vọng sẽ đúng như những gì Triệu Vũ đã nói. Chuẩn bị xong, lời nên nói cũng đã nói, Triệu Vũ cùng Trương Nhi lần nữa nhìn phu thê Triệu Sơn nói:

“ Vậy bọn con đi đây, cha, nương, hai người bảo trọng”

“ Sư tôn, sư nương, con đi đây” Trương Nhi khẽ cúi người chắp tay lại

Triệu Sơn Vọng Nguyệt nhìn hai đứa trẻ trước mặt, nhất thời trầm mặc, ánh mắt toát ra vẻ đượm buồn, lưu luyến trong lòng

“ Ừm, các con đi đi, nhớ lời ta dặn”

“...”

Hai người trẻ sau khi chào tạm biệt người thân bọn hắn xong, liền xoay người rời đi, còn lại đôi phu thê đứng nhìn, trong thâm tâm với vô vàn cảm xúc, u buồn quyến luyến không nỡ rời xa, có hy vọng hai đứa trẻ sẽ bình an, cũng có chút cảm giác trống trải vì giờ đây ngôi nhà nhỏ sẽ vắng đi rất nhiều tiếng cười nói...

Về phía Triệu Vũ cùng Trương Nhi, bọn hắn nào biết trong phu thê Triệu Sơn có cảm giác thế nào

Bây giờ tâm trạng trong lòng cả hai rất vui vẻ hào hứng, còn có chút hi vọng thế giới ngoài kia sẽ làm hài lòng bọn hắn, như con chim non vừa ra khỏi tổ, sải cánh bay tự do khắp cùng trời cuối đất

“ Tu chân giới...”

“ Bổn Đại Gia Tới Đây!!!”

Sưu Tầm, 27/11/2024 13:16:13

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện