Chương 32: Ta Có Chút Buồn A
. . . .
--- Trong Mộng Linh Tiểu Cảnh ---
“ Triệu Vũ, ta có chuyện muốn nói với ngươi đây”
Triệu Vũ phải đợi rất lâu, một hồi sau mới nghe thấy thanh âm của Mộng Thần Châu vang lên bên tai. Hắn liền quay người theo hướng âm thanh phát ra, có chút kinh ngạc nhìn Mộng Thần Châu từ hư vô xuất hiện ngay trước mặt hắn
Trông thấy đối phương vừa mới hiện ra, Triệu Vũ với khuôn mặt đầy nghi hoặc, hỏi: “ Mộng Thần Châu, ngươi có chuyện gì muốn nói? Có hay không quan trọng?”
Mộng Thần Châu vẻ bề ngoài vẫn chỉ là một viên hạt châu hình cầu, với màu sắc sặc sỡ đầy phần huyền bí. Cho nên Triệu Vũ không thể nhận ra được b·iểu t·ình khuôn mặt, thần sắc của Mộng Thần Châu ra làm sao.
“ Ừm, chuyện ta nói rất quan trọng, cho nên mới gọi ngươi tới nơi này đây”
Triệu Vũ nghe ngữ khí nghiêm túc, trịnh trọng của Mộng Thần Châu, hắn biết lần này có lẽ có chuyện hệ trọng xảy ra thật, cho nên cũng im lặng cẩn thận lắng nghe đối phương muốn nói gì.
“ Sắp tới một thời gian, có lẽ ta sẽ tạm thời không xuất hiện nữa”
Triệu Vũ gương mặt rất đỗi kinh ngạc trước lời này, mộ bộ nghi hoặc hỏi: “ Tại sao?”
Mộng Thần Châu trầm ngâm im lặng một lúc, bầu không khí lại rơi vào ắng lặng không tiếng động, chỉ còn mỗi tiếng gió rít hay tiếng xào xạc của lá, róc rách của nước chảy. Mãi một khoảng thời gian ngắn sau âm thanh mới lại vang lên lần nữa
“ Hmm. Có một số lí do, ta hiện tại vô không thể nào nói cho ngươi biết. Ngươi chỉ cần biết trong khoảng thời gian mấy năm tới, ta sẽ không thể hiện thân ra gặp ngươi được”
“ Mấy năm? Lâu như vậy??” Triệu Vũ bất giác hỏi, hắn cứ nghĩ là Mộng Thần Châu chỉ rời đi một thời gian ngắn thôi, cùng lắm vài tháng là sẽ trở lại. Không nghĩ là đi một cái liền mấy năm đều sẽ không xuất hiện, mà thời gian còn chưa xác định rõ ràng đây
Mộng Thần Châu thấy thần tình Triệu Vũ lộ vẻ kinh ngạc, nó dường như đoán được hắn sẽ có biểu hiện như vậy, khẽ cười một cái, tiếp nói
“ Ừm, thời gian cụ thể ta không xác định được, nhưng độ khoảng vài năm thời gian ta sẽ tỉnh lại”
“ Ngươi không cần thiết phải tò mò ta đi đâu, có thể hiểu như ta rơi vào giấc ngủ say vậy, linh thức của ta sẽ trú ngụ sâu trong tinh thần giới của ngươi”
“ Ồ”
Triệu Vũ ồ lên một tiếng, lại gật gật đầu ra vẻ đã hiểu. Xong lại nhẹ lắc lắc đầu, gương mặt có chút buồn buồn tiếc tiếc
“ Nhưng mà... lâu a. Ngươi ngủ say tận mấy năm cơ mà. Haizz ! ! !”
Mộng Thần Châu thấy dáng vẻ thở dài cùng với lời nói của Triệu Vũ, nó vô cùng nghi hoặc trong lòng, nói: “ Triệu Vũ, làm sao? Mấy năm thời gian nhanh thôi mà, sao lại lâu?”
Nó vừa nói xong, Triệu Vũ khóe miệng co quắp lại, giật giật lên, thái độ có chút ngơ ngác, lắp bắp miệng nói
“ M-mấy năm mà nhanh? Ngươi có biết 1 năm cũng là rất lâu rồi không. Ở đây ngươi lại nói là mấy năm, rất dài rất dài a”
“ Với ta nó rất ngắn, chớp mắt cái là đến. Ngươi làm sao lại thấy lâu nhỉ?”
Triệu Vũ nghe giọng nói của Mộng Thần Châu vang lên, từ ngữ khí thì có vẻ như mấy năm đối với nó là điều bình thường vậy, hắn liền có thể tưởng tượng được gương của nó khi nói câu này.
“Ngươi... Haizz, thôi bỏ đi, mấy năm thì mấy năm đi”
Triệu Vũ có chút bất lực, xua xua tay ra hiệu bỏ qua. Mộng Thần Châu thì vẫn ngây ngốc khó hiểu nhìn hắn. Thật sự mà nói thì đối với nó hay với những người tu đạo, mấy cũng chỉ bằng một giấc ngủ hay là một lần bế quan mà thôi, thoáng chốc là trôi qua rồi.
Nhưng Mộng Thần Châu sẽ vô pháp hiểu được suy nghĩ trong đầu Triệu Vũ, không hiểu được vì sao hắn lại nói mấy năm là rất lâu
Mộng Thần Châu vẫn lơ lửng trong hư không mà quan sát Triệu Vũ, tiểu hạt châu không có bất kì hình dạng mắt mũi, biểu cảm nào lộ ra bên ngoài. Thật ra nó có thể huyễn hóa ra gương mặt, dù sao đây cũng là địa bàn của nó a. Chỉ là không biết vì sao, nó lại không thích để lộ ra gương mặt mình như vậy. Bạch Thanh cũng chỉ mới một lần được nhìn thấy mặt mũi của Mộng Thần Châu mà thôi
“ Haizz!!!” Triệu Vũ lại một lần nữa thở dài, xong hắn nhìn vào viên hạt châu đang treo ở không trung trước mặt mà, nghiêm túc nói:
“ Mộng Thần Châu, sắp tới ta cũng sẽ xuống núi đi hành tẩu nhân gian, rèn luyện bản thân nâng cao thực lực”
“ Ừm ừm”
“ Có lẽ sẽ đi khoảng một năm hơn gì đó, cho đến lúc sinh nhật 15 tuổi ta sẽ trở về”
“ Ừm ừm”
“ Hi vọng lúc ấy ngươi cũng sẽ thức tỉnh, đón sinh nhật cùng ta”
“ Ừm ừm”
Triệu Vũ: ...
“ C·hết tiệt, tên nhóc nhà ngươi làm sao mà ta nói gì ngươi cũng chỉ ừm ừm?”
“ Không biết nói mấy câu khác sao? Tỉ như chúc đi thượng lộ bình an, tỉ như chúc chuyến đi vui vẻ...” Triệu Vũ tức giận mắng, ngoảnh mặt đi hướng khác mà hừ lạnh một tiếng. Thật là không biết điều, còn phải để người nhắc.
“ Haha, Triệu Vũ, ta chỉ muốn chọc ngươi chút thôi. Thật tình thì ta cũng không muốn phải rời đi ngươi một thời gian như vậy đâu, nhưng ta bắt buộc phải đi”
“ Nếu không...”
Triệu Vũ mặc dù đang tỏ vẻ tức giận, nhưng tai vẫn vểnh lên lắng nghe tất cả những lời mà Mộng Thần Châu nói
“...”
Lại là im lặng đến từ vị trí Mộng Thần Châu, nó mãi không nói đoạn quan trọng làm Triệu Vũ tò mò, nóng lòng muốn biết nhất. Mộng Thần Châu vẫn là không nói gì tiếp, Triệu Vũ hết thật đã sự kiên nhẫn, lớn giọng mắng
“ Nếu không làm sao? Tại sao ngươi lại không nói nữa?”
“ Không sao cả. Chuyện này ta không thể nói, ngươi hiện tại cũng không cần phải biết làm gì”
Triệu Vũ: " Ngươi...."
Triệu Vũ nghe câu trả lời đầy ngang ngược của Mộng Thần Châu, nhất thời cứng nhắc cơ thể, miệng run run lên từng nhịp, nhất thời không biết nói gì cho phải. Thật không biết tên này học cái tính này từ ai, có lẽ từ Bạch Thanh, hắn lại dạy xấu cho trẻ con rồi.
Mặc dù cuộc đời của hắn bi ai sầu thảm là như vậy, không hề phủ nhận điều đó, thế nhưng Triệu Vũ dù chỉ mới tiếp xúc thời gian ngắn cũng nhận ra được một điều, Bạch Thanh là một lão già rất xảo, ngang ngược vô sỉ
Mộng Thần Châu có lẽ đã bị l·ây n·hiễm tính xấu này từ hắn rồi, dù sao làm tri kỉ mấy ngàn năm, không lẽ một chút không dính lấy?
Hừ lạnh không muốn lại nói tiếp chuyện này, Triệu Vũ nhìn Mộng Thần Châu, có chút lạnh nhạt nói: “ Nếu không còn gì nữa thì ta đi đây, còn phải nghỉ ngơi ngày mai tiếp tục tu luyện”
Nói xong, Triệu Vũ xoay người chuẩn bị rời đi, thì sau lưng vang lên thanh âm trong trẻo mát tai
“ Triệu Vũ, ta thật là phải đi. Mặc dù cho linh thức của ta sẽ chìm vào giấc ngủ sâu, nhưng hiện tại một số năng lực của ta vẫn có thể vô thức phát động, hoặc ngươi có thể tùy ý sử dụng”
Triệu Vũ kinh ngạc, xong hiếu kì trên gương mặt, hỏi: “ Ví dụ như..?”
“ Chữa trị thương tích, hiện tại bởi vì ngươi còn chưa bước vào tu tiên đạo, cho nên trong vô thức năng lực này của ta sẽ không thể chữa trị tất cả thương tích của ngươi được, chỉ có thể khôi phục mấy cái v·ết t·hương nhẹ mà thôi”
“ Gãy xương cốt huyết nhục hay thương tích trong thể nội đều cơ bản sẽ sẽ trị, nhưng nếu v·ết t·hương quá chí mạng liên quan đến sinh tử thì hiện tại không thể chữa hoàn toàn. Ngươi nhớ lưu ý điều này”
“ Và ngươi cũng có thể tiến vào mộng cảnh bất cứ lúc nào ngươi muốn, du nhập tinh thần thức của ngươi. Ở đây những tổn thương về tinh thần, linh thức của ngươi sẽ được chữa trị, hồi phục. Và cũng sẽ giúp ngươi củng cố, nâng cao cảnh giới về hồn lực của ngươi”
“ Đấy là hai năng lực ngươi có thể sử dụng tùy ý khi ta không ở, ngươi rõ ràng.”
“ Ừm, ta biết rồi”
Triệu Vũ gật nhẹ đầu, tỏ ý đã hiểu, xong ánh mắt có chút phức tạp, lo lắng nói với Mộng Thần Châu: “ Mộng Châu, ngươi rời đi, sẽ không có chuyện gì chứ?”
Hắn vẫn là lo sợ Mộng Thần Châu tiến vào giấc ngủ say kia là có lí do sâu xa nào đó, rất nguy hiểm
“ Ta không sao, yên tâm. Chỉ là ngủ một giấc mà thôi, haha”
Mộng Thần Châu vui vẻ trả lời, nhưng trong âm giọng có chút rung rung lên cảm xúc. Tiếp nói:
“ Vậy ta đi đây, Triệu Vũ, bảo trọng. Ngươi đi hành tẩu đại lục nhất định phải cẩn thận. Mộng giới... không hề an toàn một chút nào. Nhớ phải sống chờ đợi ta tỉnh lại”
“ Ngươi đây là đang trù ta c·hết? Ta chỉ đi du ngoạn một thời gian khám phá thế gian này một chút rồi sẽ về thôi, ta rất biết điều đấy ngươi có hay không biết?”
Triệu Vũ nghe Mộng Thần Châu bảo hắn phải sống sót, nhất thời cười mắng lên, xong ánh mắt vẫn còn bồi hồi xúc động, lưu luyến. Khó khăn lắm mới có bằng hữu tại giới này, vậy mà giờ khắc này lại phải nói lời chia ly. Chỉ là lần này.. vẫn còn có thể gặp lại nhau
“ Haha, được rồi ta đi đây. Triệu Vũ, bảo trọng!!”
Mộng Thần Châu dần dần hóa thành hư ảo, rồi cuối cùng tan biến trong hư không, chỉ còn lại âm thanh trong trẻo trẻ con vang vang lên trong Mộng Linh cảnh
Triệu Vũ thẫn thờ đứng trên thảm cỏ xanh, cảm nhận từng làn gió nhẹ lướt qua trên da, tiếng sông nước chảy róc rách, tiếng lá cây ngọn cỏ xì xào đong đưa. Hắn cảm nhận tất cả, đưa tất cả vào trong tâm trí, và cả... hình ảnh, giọng nói của Mộng Thần Châu
“Haizz. Có chút cô đơn, buồn trong tâm a”
Lẳng lặng một lúc xong, Triệu Vũ thân ảnh cũng biến mất khỏi Mộng Linh cảnh..