Chương 14: Phẫn Nộ Bao Trùm (2)
Mọi chuyện diễn ra trong một khoảnh khắc ấy, quá nhanh đến mức không một ai kịp thời phản ứng
“ Phụ Thân!!” Trương Nhi gào khóc, nước mắt tràn ra cả tiểu khuôn mặt xinh đẹp khả ái
Chứng kiến cha nương mình b·ị s·át h·ại ngay trước mắt, thân thể không còn nguyên vẹn, một tiểu hài nữ mới mười hai mười ba tuổi, tâm hồn còn rất thơ ngây như vậy làm sao có thể chịu đựng được
Trương Nhi quỵ xuống đất, tầm mắt vẫn nhìn nơi cha nương nàng ngã xuống, trong đôi mắt mà ngày thường luôn hiển hiện sự tươi trẻ hồn nhiên ấy thì bây giờ chỉ còn lại là bi thương cùng... thù hận
Đúng, là thù hận!
Khi mà Trương Nhi đang đau buồn thời điểm, một giọng nói với ý cười giễu cợt vang lên
“ Ồ nha, ngươi là nhi nữ của tên này sao, rất xinh đẹp rất có nhan sắc, ngươi có hay không muốn trở về làm áp trại phu nhân của ta?”
Tiếng hắn cười như âm thanh của ác quỷ vậy, làm lòng người không rét mà run
Nghe thấy lời nói cùng tiếng cười trêu ghẹo kia, cơ thể Trương Nhi run run lên từng hồi, nàng ghê tởm cái âm thanh ấy
Trương Nhi nhìn tên thủ lĩnh thảo khấu với vết sẹo trên mắt trái kia bằng ánh mắt đầy lửa hận, nàng bây giờ chỉ muốn g·iết người, g·iết tất cả kẻ thảo khấu nơi đây để báo thù cho cha nương nàng cũng như tất cả mọi người trong thôn
Nghiến chặt hai hàm răng, từ từ đứng dậy, không nói một lời, Trương Nhi trong tay cầm đoản kiếm tức tốc phá không đến tên thảo khấu đầu mà chém, huyết dịch chảy ra từ khóe mắt, cho thấy được nàng đã phẫn nộ đến cực điểm, bị tâm ý báo thù kiểm soát đi lí trí
Từng kiếm từng kiếm chém xuống với uy lực cực mạnh, sát khí ngút trời tỏa ra từ Trương Nhi, xuất biết bao nhiêu kiếm, tất cả đều nhắm vào yếu huyệt của tên thảo khấu mặt sẹo, nhưng tuyệt nhiên không trúng, thật hơn là không thể chạm tới một mảnh da lông nào của hắn
Nhất kiếm hạ, nhất đao chống
Mà lực xuất đao của tên đầu lĩnh mạnh hơn Trương Nhi rất nhiều, mỗi lần hắn vung đao ra phản lại kiếm của nàng thì nàng đều bị đẩy lùi ra rất xa
“ Ta muốn ngươi về làm nương tử của ta nên ta sẽ không g·iết ngươi, nhưng xem ra không dùng vũ lực thì ngươi sẽ không ngoan ngoãn nghe lời rồi”
Nói xong, khí tức của tên thủ lĩnh thảo khấu đột nhiên bùng phát, tốc độ chớp nhoáng lao tới đối diện Trương Nhi mà vung đao trảm xuống, một đao lại một đao, uy lực đao sau mạnh hơn đao trước
Trương Nhi khó khăn chống đỡ thế đao mạnh mẽ này, từng bước rút lui, thương tích trên cơ thể cũng ngày càng nhiều
* Rầm rầm *
* Phốc *
Trương Nhi b·ị đ·ánh bật ra văng đập vào ngôi nhà phía sau, phun ra một ngụm huyết dịch từ miệng, nàng bị trọng thương rồi, xương sườn, xương bả vai trái bị nứt gãy
Gắng gượng bò dậy, nhẹ lau huyết dịch trên khóe miệng, Trương Nhi nhãn quang màu đỏ lửa vẫn trừng tên thủ lĩnh như muốn phanh thây hắn thành trăm ngàn mảnh
“ Khà khà, Đại ca nhẹ tay nhẹ tay thôi, đừng làm b·ị t·hương đại tẩu quá vậy chứ”
Những tên thổ phỉ khác vây xung quanh xem cuộc vui, bắt đầu cười nói trêu ghẹo, như vậy càng làm cho Trương Nhi thêm ghê tởm
“ Phi! Ta thà c·hết cũng không làm nương tử ngươi”
Nói xong, Trương Nhi lại cầm kiếm đâm tới, nàng đã quyết tâm báo cừu, phải g·iết c·hết tên ác ôn này
Xuất kiếm càng nhanh càng mạnh, càng chính xác, khí cơ trên người Trương Nhi tràn tán ra chập chừng không ổn định, như có dấu hiệu muốn đột phá gần đến Luyện Tinh cảnh đỉnh phong
Ranh giới sinh tử cận kề cũng chính là lúc tiềm năng con người được bộc phát mạnh mẽ nhất, chỉ cần vượt qua được nghịch cảnh đó thì thực lực sẽ tăng trưởng rất nhanh
Tên thủ lĩnh cũng cảm nhận được thực lực của Trương Nhi đã có biến hóa rất lớn sau, sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn, hắn bây giờ không thể khinh thường đối phương được nữa rồi
Cảnh giới của hắn chỉ còn nửa bước nữa sẽ đột phá đến Khí Phàm cảnh, nhưng hiện tại thì chưa, mà Trương Nhi thực lực đang dần tăng lên rất nhanh, nếu hắn còn dám lơ là khinh thường nàng thì chào đón hắn phía trước sẽ là c·ái c·hết
Hai người giao chiến mấy trăm chiêu trong chớp mắt, kẻ đâm kiếm người vung đao phản lại
______________________________________________
Sau một khoảnh khắc kia, Trương Nhi vừa lách người tránh được một đao chém xuống, liền xoay người rút kiếm đâm ngay giữa cổ họng tên thủ lĩnh, tốc độ nhanh đến kinh người
Tên thủ lĩnh cũng là bất ngờ đến cực độ, sau đó là kinh hãi không gì sánh được, vội vàng vung đao ra đỡ, mũi kiếm bị đao làm lệch đi hướng khác, xuyên trúng tai phải của hắn, huyết dịch rơi tung tóe
Bị dính một đòn suýt gây nguy hiểm đến tính mạng, lại nhìn thấy huyết trên tay, tên thảo khấu đầu kia càng là phẫn nỗ thêm, bùng nổ ra sát khí nồng nặc đến buồn nôn, thật không biết hắn đã g·iết hại bao nhiêu người rồi nên sát khi mới đáng sợ như vậy
“ Ta đổi ý rồi, ngươi nếu đã không ngoan ngoãn nghe lời, vậy thì ta sẽ không nương tay nữa, ngươi chuẩn bị c·hết đi”
Tên thủ lĩnh cầm đao phi tới với tốc độ rất nhanh, bổ một đao xuống
“ Huyết đao trảm!”
Đao bổ xuống lẫn theo lượng lớn khí huyết tỏa ra, làm những kẻ gần đó cảm giác ngột ngạt buồn nôn
"..."
Một bên khác, Triệu Vũ sau khi chứng kiến xác người dân trong thôn c·hết không toàn vẹn, hắn đã hoa hoa chóng mặt rồi, lại tận mắt thấy cảnh Trương Đào b·ị c·hém rơi đầu lâu, máu me huyết dịch tràn ra khắp mặt đất, làm cho hắn triệt để n·ôn m·ửa ra từng hồi
Chuyện này hiển nhiên có thể xảy ra, bởi vì thế giới hắn ở trước kia không có chém g·iết nhau ác liệt như vậy, dù hắn đã đọc và xem nhiều thể loại máu me kinh dị nhưng đó chỉ là xem gián tiếp, còn đây là người thật việc thật đã xảy ra ngay trước mắt hắn
Với một người hiện đại như hắn thì khó để mà tiếp nhận được thực tại khốc liệt như vậy
“ Nhi nhi, muội bình tĩnh lại, đừng nóng vội”
Hắn vẫn còn quỵ gối n·ôn m·ửa ra, ngước lên nhìn thì thấy Trương Nhi đã cầm kiếm hướng tên thủ lĩnh kia mà chém g·iết, hắn vội vàng hét lên gọi nàng dừng lại, nhưng vẫn không thể ngăn cản được
Triệu Vũ lo lắng cùng sợ hãi nhìn Trương Nhi đang cùng tên mặt sẹo chém g·iết, hắn sợ nàng xảy ra chuyện, thì đột nhiên cảm nhận được có sát khí ở phía sau, hắn vội nghiêng người tránh sang một bên
Một tên thảo khấu âm thầm đánh lén hắn, cũng may hắn đã tu luyện đến cảnh giới này rồi thì các giác quan cũng rất nhạy bén, nên có thể tránh được một đao kia
“ Ngươi xem ra cũng khá đấy, thân thủ cũng không tệ” Tên thổ phỉ cười khà khà xong lại hướng về phía Triệu Vũ mà bổ đao
Triệu Vũ vừa tránh né vừa quan sát tình hình Trương Nhi bên kia, hắn đang rất sợ hãi cùng lo lắng, bởi vì thực tại nó thảm khốc, đáng sợ hơn nhiều so với trong suy nghĩ của hắn
Xem thấy chém g·iết huyết nhục rơi đầy đất, hắn sợ hãi buồn nôn, muốn trốn chạy thật xa rồi. Nhưng vì Trương Nhi vẫn còn ở đó đánh g·iết, hắn là một nam tử hán sao có thể bỏ nàng mà chạy trốn như vậy được
“ Như vậy không được, chỉ có hai người thì khó để mà đánh thắng được bọn chúng. Chưa kể... ta rất sợ, chân đang dần không theo không chế nữa rồi”
Triệu Vũ vừa tránh chiêu của tên thảo khấu kia, cố gắng trấn định lại, khống chế nỗi sợ trong tâm, vừa suy nghĩ làm sao để cả hắn và Trương Nhi có thể thoát khỏi hiểm cảnh này
Trận chiến giữa Trương Nhi và tên thủ lĩnh mặt sẹo kia càng lúc càng ác liệt hơn, bên phía Triệu Vũ bây giờ cũng không còn là trận chiến một với một nữa, những tên thảo khấu khác bây giờ cũng lao đến chém g·iết hắn
Triệu Vũ cũng chỉ tránh và đỡ đòn, hắn không dám xuống tay dù cho đã có nhiều cơ hội g·iết người. Bởi vì hắn chưa bao giờ g·iết người, lại còn đang trong tâm lí sợ hãi nên chỉ biết thủ thế mà thôi
“ Không được, tình hình này kéo dài thì cả ta và Nhi nhi đều sẽ c·hết mất, phải có cách nào đó thoát thân chứ. Muội ấy bây giờ cũng bị phẫn nộ báo thù làm mất đi mất lí trí rồi, càng khó khăn hơn. Không thể g·iết người, chỉ còn cách đánh ngất mấy tên này rồi đến kéo Nhi nhi chạy trốn thôi”
Nghĩ kế sách xong, Triệu Vũ cố gắng bình tĩnh bản thân, rồi bắt đầu đánh trả lại, hắn đều nhắm vào những yếu huyệt mà đánh, lực kiểm soát dù chưa ổn lắm nhưng xem chừng vẫn đủ để làm mấy tên này ngất đi
Lần lượt một tên, hai tên, ba tên,.. dần dần từng tên thảo khấu bị Triệu Vũ đánh ngất tại chỗ, mà Triệu Vũ hắn cũng bị chi chít v·ết t·hương trên cơ thể, dù hắn cảnh giới cao hơn bọn chúng nhưng với số lượng đông đảo như vậy thì khó lòng tránh hết được
“ Các ngươi lên hết cho ta, g·iết c·hết tên tiểu tử đó” Đang đánh với Trương Nhi, tên thủ lĩnh mặt sẹo cảm nhận được phía Triệu Vũ các huynh đệ của hắn đang dần thất thế, vội rống to
Hắn bây giờ cũng không còn chiếm ưu thế quá nhiều trước Trương Nhi nữa, nên vô pháp đến giải quyết Triệu Vũ
Thời gian một nén nhang trôi qua, từ một toán mấy chục tên thảo khấu, dần dần bị Triệu Vũ đánh ngất chỉ còn một vài tên có chút cảnh giới là đứng vững
Triệu Vũ đứng đối diện, thở hồng hộc, cố gắng điều tiết lại hơi thở, hắn bây giờ thương tích rất nhiều, thể lực cũng đang dần tụt xuống, cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ hắn sẽ không thể đưa Trương Nhi chạy thoát được
Thất thần một khắc sau, Triệu Vũ lần này chủ động t·ấn c·ông, hắn chú ý từng động tác, đòn đánh, tối ưu nhất có thể nhắm chuẩn xác điểm yếu của những tên thảo khấu còn lại mà đánh, để tránh mất quá nhiều sức lực
Đánh đánh g·iết g·iết giữa hai bên dần đi đến kết cục, sau một đòn đánh vào sau gáy, kẻ địch cuối cùng ngã xuống đất, Triệu Vũ một mình đánh bại cả mấy chục tên thảo khấu
Tất cả đều b·ị đ·ánh ngất
Thở ra một hơi dài nhìn mấy tên thảo khấu đang nằm trên mặt đất, xong Triệu Vũ tầm mắt hướng về bên kia đang chém g·iết Trương Nhi cùng tên thảo khấu đầu mặt sẹo, xem tình hình nàng có ổn hay không
Nhưng vừa nhìn tới, Triệu Vũ hoảng hốt kinh sợ vội phi nhanh về phía Trương Nhi
" Nhi nhi!!!"