{{ msgSearch }}

Chương 13: Phẫn Nộ Bao Trùm (1)

Mộng đế (c)

Vương Quyền 1498 Chữ 27/11/2024 13:16:11

Chương 13: Phẫn Nộ Bao Trùm (1)

-- Trước đó nửa canh giờ --

Thời điểm mà Triệu Vũ cùng Trương Nhi đang trên đường chạy tới

Tại thôn Vũ Đại, bên trong thôn làng..

“ A.. cứu ta với cứu ta với”

“Đừng g·iết, đừng g·iết ta mà.. aaa”

“ Phụ thân, mẫu thân, cứu con với...”

“ Phu quân, cứu ta..”

Từng tiếng từng tiếng gào thét khóc than ai oán vang vọng khắp tận cùng thiên địa, từng tiếng cười man rợ vang vang làm cho con người ta cảm thấy hãi hùng run sợ, từng ngôi nhà bởi vì bị hỏa lớn thiêu cháy mà đổ rầm xuống

“ Giết, g·iết hết bọn hắn, khà khà. Đàn ông g·iết c·hết, đàn bà con gái giữ lại cho các anh em được một bữa thỏa mãn dục vọng”

“ Hehe, bổn đại gia lâu rồi chưa được thưởng thức con đàn bà nào, hôm nay ta phải xả hết những khó chịu bao lâu nay ra mới được”

“ Khốn kiếp, con đàn bà khốn kiếp này, dám cắn ta? Ngươi muốn c·hết”

" Ta dù có c·hết, cũng phải cắn một miếng thịt của các ngươi. Lũ cầm thú ma quỷ"

" Ông trời ơi, tại sao.. tại saoo!!"



"..."

Khung cảnh t·ang t·hương, ai oán bao trùm cả thôn làng, từng tiếng la hét chém g·iết không ngừng, tiếng than thân trách phận, oán trách thiên địa kia không có mắt, vô tình để rồi họ phải chịu cảnh thê lương nghiệt ngã này

Cũng có người dân không cam tâm chịu c·hết, không muốn người thân gia đình mình bị áp bức, bị g·iết mà vùng lên đánh trả, nhưng cuối cùng vẫn b·ị c·hém g·iết một cách dã man, thê thảm

Có người phụ nữ vì không muốn bị c·ưỡng h·iếp làm nhục mà lao thân mình vào lưỡi đao địch t·ự v·ẫn, thật thảm khốc, bi thương đến tận cùng

Tại một ngôi nhà gần giữa thôn, một trung niên đang ôm cơ thể lạnh lẽo của một nữ nhân, trên khuôn mặt hắn hiện lên sự đau buồn, nhìn ở v·ết t·hương lớn ở bụng, lại nhìn khuôn mặt không còn dấu hiệu của sự sống của người ấy, trung niên nhân thật đau thấu tâm can, bi thương.. sau đó là phẫn nộ

Hắn nhìn kẻ cao lớn vạm vỡ trước mặt bằng ánh mắt oán độc, một kẻ với khuôn mặt bặm trợn như hùm xám, có ba vết sẹo ngay mắt trái, hắn cưỡi một con hổ lớn hung dữ cùng trên tay là thanh đại đao. Tên đó lại đang nhìn trung niên với nụ cười coi khinh cùng ánh mắt thâm độc.

“ Tại sao... tại sao các ngươi lại g·iết hại chúng ta, các ngươi muốn c·ướp đồ gì bọn ta đều sẽ đưa hết cho các ngươi, tại sao còn không thể tha cho chúng ta?” Trung niên nhân một mặt phẫn uất nhìn kẻ thủ ác trước mắt hỏi

Tên thảo khấu đầu nhìn trung niên, cười lớn chế giễu nói:

“ Tại sao? Haha bởi vì bọn ta là thảo khấu, c·ướp c·ủa g·iết người, không chỉ đơn thuần là c·ướp. Bọn ta thích g·iết người, ta ghét những kẻ yếu đuối, yêu thích chém g·iết h·ành h·ạ để nghe sự rên la của những con sâu mọt kia, cảm giác đó mới sung sướng thoả mãn làm sao”

“ Các ngươi những con sâu mọt giun dế này, ở tầng lớp đáy thì chỉ mặc người chém g·iết mà thôi, không có một kẻ nào ngu ngốc tới mức sẽ đứng ra bảo vệ cho các ngươi cả, đây là thế giới mà thực lực vi tôn, vậy nên hãy chấp nhận số phận đi “

Trung niên nhân đến bây giờ thì cũng triệt để buông xuôi, vô lực vô mưu, tầm mắt hướng tới từng người từng người trong thôn đang lần lượt ngã xuống, c·hết với thân thể không toàn vẹn, hắn tự trách bản thân bất tài vô dụng không thể bảo vệ được mọi người

"..."

" Mọi người.. ta xin lỗi"



Nhìn tất cả mọi người trong thôn lần cuối, trung niên lại một lần nữa mặt đối mặt với kẻ cầm đầu bọn thảo khấu kia, bây giờ hắn không còn sợ hãi hay tức giận nữa, trong tâm hắn bây giờ chỉ có một ý nguyện duy nhất, là nữ nhi của hắn sẽ không về đây vào thời điểm này

Hắn muốn nàng hiện tại hãy tiếp tục sống trên núi với vị tiên nhân kia, sống thật tốt, có thể nàng sẽ về lại thôn, sẽ chứng kiến cảnh thảm khốc này, nhưng ít nhất... không phải bây giờ

Hắn càng không hi vọng nàng sẽ báo thù cho bọn hắn, hắn... sợ nhi nữ hắn sẽ bị những kẻ man rợ ác độc này g·iết c·hết

Ánh mắt thờ ơ chấp nhận số phận ấy đảo qua tên thảo khấu đầu kia, ánh mắt ấy làm cho hắn cảm thấy khó chịu, cảm giác như bị người trung niên trước mắt khinh thường vậy, để rồi hắn nổi lên sát tâm

“ Ngươi... nên c·hết được rồi” Nói xong tên thủ lĩnh kia chuẩn bị hạ đao, theo đó là tiếng cười ngạo nghễ ghê rợn

Trung niên nhân đến cuối cùng đã liếc nhìn về một hướng xa xa kia, một bóng người đang đứng đó nhìn hắn, cười âm hiểm đắc ý, đang quay người rời đi.

Dù cho giờ đây ánh nguyệt kia đang dần bao trùm xuống cũng không thể nào làm mờ đi bóng dáng kẻ kia, ánh mắt trung niên bỗng bừng lên, tia máu dấy lên nhuộm đỏ cả con ngươi

" Ngươi..."

Hắn giờ đây có lẽ đã biết được lí do thôn làng mình phải chịu đến tai ương như thế này

Chính là hắn, là tên khốn kiếp kia, Trương Đào giận dữ gào lên, giọt lệ cứ như vậy lăn trên hai gò má, hắn không cam tâm... không cam tâm

___________________________

Tầm mắt hắn lại dời đến một hướng khác, nơi cổng thôn, bóng dáng một thiếu nữ đang đứng đấy, trên khuôn mặt khả ái xinh đẹp mà thường ngày luôn rất tỏa sáng, với những nụ cười tươi rói luôn ở trên khuôn miệng nàng

Nhưng giờ khắc này trên khuôn mặt ấy không còn nụ cười nữa, không còn vui vẻ hoạt bát như mọi khi nữa, mà chỉ còn là những giọt lệ rơi như mưa không ngừng



Hắn bất lực, nhi nữ của hắn vậy mà lại trở về rồi, trở về đúng thời điểm này

Nhìn nhi nữ duy nhất của mình nơi đó đang gào khóc chạy đến, hắn đã vô lực thét gào cái gì, hắn bây giờ hận, có lẽ hận nhất là trên thiên không kia, hận tại sao lại để cho tất cả bọn hắn gặp phải kiếp nạn này, trách trời than đất có mắt, lại đày đọa mọn dân đến tận cùng thế này

Hắn thầm cầu mong cho nhi nữ hắn sẽ bình an, sẽ không bị những tên thổ phỉ này c·ưỡng h·iếp hạ sát, hi vọng vị tiên nhân kia có thể đến và cứu thoát nàng

"..."

Ánh đao hạ xuống...

___________________________

Trở lại với thực tại, ngay khi vừa thấy đ·ám c·háy lớn kia, Triệu Vũ cùng Trương Nhi đã vội vàng chạy tới thôn

Trong lòng Trương Nhi lúc này rất hỗn loạn, nàng lo sợ cha nương nàng xảy ra chuyện, càng lo lắng tốc độ của nàng càng nhanh hơn, thầm cầu mong mọi người sẽ không sao

Chạy tới trước cổng thôn, từ ngoài nhìn vào bên trong, già có trẻ có nam có nữ có đang nằm nơi mặt đất lạnh lẽo, cơ thể không còn nguyên vẹn, huyết cùng nhục thể phân tán khắp nơi, khung cảnh làm cho bất cứ ai nhìn vào cũng cảm thấy buồn nôn run sợ

Trương Nhi bước vào trong thôn một khắc đó, nhìn thấy phụ thân đang ngồi ôm cơ thể mẫu thân nàng, ánh mắt mang lấy biết bao uất hận cùng không cam tâm ấy, tâm nàng c·hết lặng đi

Lại thấy một đao kia đang hạ xuống nơi phụ thân nàng đang ngồi đó, nàng gào thét lên, nước mắt giàn giũa, dùng hết sức bình sinh mà chạy tới, nàng muốn đỡ một đao kia để cứu lấy phụ thân nàng

Nhưng... tất cả đã muộn rồi, một đao kia vừa xuống, đầu Trương Đào lìa khỏi cổ, lăn ra đất, ánh mắt hắn ngay cả khi rơi xuống vẫn còn nhìn hướng Trương Nhi đang chạy, hắn cuối cùng nở một nụ cười của sự bất lực, trong tâm cầu chúc cho con gái hắn sẽ bình an vượt qua kiếp nạn này

* Bịch bịch*

Tiếng đầu lâu lăn trên mặt đất, tiếng thiếu nữ gào khóc, khuôn mặt thiếu niên kinh hãi, run sợ tại chỗ, và tiếng những kẻ con ác quỷ cười vang lên ghê rợn

Tất cả cùng hội chung trong một khoảnh khắc ấy...

Sưu Tầm, 27/11/2024 13:16:11

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện