{{ msgSearch }}

Chương 8

Mộc Cẩn

Vệ Vũ 969 Chữ 07/01/2025 20:58:35

Hồi còn ở Huyền Giáp doanh, ta là lính trinh sát, phụ trách đột nhập doanh trại địch để thu thập tin tức. Không ngờ vào Triệu phủ, kỹ năng này vẫn có thể phát huy tác dụng.

Cách một bức tường, ta nghe thấy nha hoàn tiếp tục phân tích: "Đại nhân và phu nhân đương nhiên yêu thích nhị tiểu thư, nhưng nếu Tạ lão phu nhân chủ động đề nghị gả Triệu Mộc Cẩn cho Tạ Tướng quân, e rằng đại nhân và phu nhân cũng khó lòng từ chối. Dù sao, với đại nhân, con gái nào gả vào Tạ gia thì ông ấy cũng có thể thăng tiến dễ dàng."

Triệu Thanh Thanh nghiến chặt khăn tay, gần như cắn nát môi mình: "Tại sao? Vốn dĩ Triệu phủ chỉ có một tiểu thư là ta, người gả cho Tạ Trạc phải là ta. Tại sao lại xuất hiện thêm ả?"

Nàng cúi đầu, giọng nói tràn đầy hận ý: "Nếu đã vậy, đừng trách ta độc ác. Năm xưa tổ mẫu quá nhân từ, không bóp c.h.ế.t ả ta mới để lại mối họa này. Giờ ta tuyệt đối không được phạm sai lầm tương tự."

Ta vẫn lặng lẽ treo trên tường, nghe Triệu Thanh Thanh và nha hoàn thân tín của nàng bàn bạc kế hoạch.

Nàng có kế hoạch của nàng, ta cũng có tính toán của ta.

Nhẹ nhàng rời đi dưới ánh trăng, ta ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Trăng đã gần tròn.

Nửa tháng sau, từ tận kinh thành, Tề Vương phủ bất ngờ cử người mai mối.

Hóa ra, Tề Vương nhìn thấy bức họa của Triệu Thanh Thanh, bị mê đắm trước vẻ đẹp của nàng, nên đến Triệu phủ đề nghị kết thân, mong muốn cưới nàng làm Vương phi.

Khi nhận được tin này, Triệu Thanh Thanh lập tức khóc đến mức ngất xỉu, sau đó lâm bệnh không dậy nổi.

Nguyên nhân chẳng có gì khó hiểu: Tề Vương là hoàng thúc của Hoàng thượng đương triều, nay đã ngoài sáu mươi.

Không chỉ tuổi tác đã cao, Tề vương còn nổi danh hoang dâm và tàn bạo, lấy việc hành hạ nữ nhân trong khuê phòng làm thú vui.

Hai vị Vương phi trước của ông ta đều c.h.ế.t yểu, để lại một phủ toàn con cháu tranh đoạt cắn xé nhau.

"Phụ thân, mẫu thân, xin cứu con!"

Trên giường bệnh, Triệu Thanh Thanh khóc lóc thảm thiết: "Tề Vương phủ là hang sói, nếu con gả vào đó, e rằng không quá hai năm sẽ bị hành hạ đến chết.”

"Con không tiếc mạng sống này, nhưng con còn chưa kịp báo đáp công ơn dưỡng dục của phụ mẫu, c.h.ế.t đi cũng không thể nhắm mắt..."

Nàng khóc đến nỗi khiến Triệu phu nhân cũng đỏ hoe mắt.

Bà nhìn Triệu đại nhân, khẩn khoản: "Lão gia, ông nghĩ cách cứu lấy Thanh Thanh đi!"

Triệu đại nhân vò đầu bứt tai, khổ sở đáp: "Ta đương nhiên muốn cứu, nhưng Tề Vương là hoàng thúc của Hoàng thượng, bà bảo ta lấy gì để từ chối hôn sự này?!"

Triệu Thanh Thanh lại òa lên khóc: "Mấy ngày trước, con có nhờ một đạo sĩ bói quẻ, ông ấy nói mệnh số của con và Mộc Cẩn tỷ tỷ xung khắc.”

"Quả nhiên, từ khi Mộc Cẩn tỷ tỷ về phủ, con đã gặp phải tai họa này, e rằng sẽ mất mạng."

Triệu phu nhân vừa kinh hãi vừa bàng hoàng: "Đạo sĩ thực sự nói vậy sao?"

Triệu Thanh Thanh gật đầu, nước mắt rơi lã chã: "Thật trăm phần trăm. Ông ấy nói chúng con xung khắc lẫn nhau, định sẵn chỉ có thể một sống một chết."

Triệu đại nhân trầm mặt không nói, còn Triệu phu nhân chỉ biết rơi nước mắt liên tục.

Có lẽ trong lòng họ đều đang tiếc thương, nếu bắt buộc phải có người chết, tại sao người sắp phải đi lại là Triệu Thanh Thanh?

Thấy bầu không khí đã đủ "thích hợp," Triệu Thanh Thanh cuối cùng rụt rè lên tiếng: "Thực ra, con cũng nghĩ ra một cách…"

"Con nói xem." Triệu đại nhân ngẩng đầu.

"Chính là để Mộc Cẩn tỷ tỷ thay con gả đi."

Triệu đại nhân sững sờ: "Nhưng người Tề Vương để ý là con…"

Triệu Thanh Thanh nhẹ nhàng nói, giọng đầy ẩn ý: "Tân nương chưa chắc có thể đến kinh thành an toàn. Có lẽ sẽ gặp chuyện bất trắc trên đường đi.”

"Đến lúc đó, Tề Vương cũng sẽ chẳng phí công đi vài trăm dặm chỉ để xác nhận người trong quan tài là ai."

Triệu Thanh Thanh vừa nói xong, Triệu đại nhân và Triệu phu nhân đều im lặng.

Triệu Thanh Thanh lại bật khóc: "Con cũng biết, cách này là để Mộc Cẩn tỷ tỷ đi chịu c.h.ế.t thay, trong lòng con thật sự rất áy náy.”

"Phụ thân, mẫu thân, cứ xem như con chưa nói ra cách này. Nếu nhất định phải có người chết, vậy hãy để con đi."

Lời nàng còn chưa dứt, Triệu Thước đứng từ xa, đã không kiềm chế nổi.

Hắn bước nhanh đến, chắn trước mặt Triệu Thanh Thanh, giọng đầy phẫn nộ: "Phụ thân,, mẫu thân, Thanh Thanh đã sống với chúng ta mười bảy năm, là người thân ruột thịt của chúng ta. Sao các người có thể trơ mắt nhìn muội ấy chết?”

"Còn về Triệu Mộc Cẩn, nàng vốn chỉ là một tên lính quê mùa. Nếu các người không đưa nàng về Triệu phủ, thì sớm muộn gì nàng cũng c.h.ế.t trên chiến trường. Giờ đây được hưởng vài tháng vinh hoa phú quý rồi chết, chẳng phải đã là phúc phần lớn nhất của nàng sao?"

Triệu đại nhân và Triệu phu nhân không nói gì thêm, nhưng sự im lặng của họ đã nói lên tất cả.

Cuối cùng, họ cũng đưa ra quyết định.

Sưu Tầm, 07/01/2025 20:58:35

Lượt xem: 3

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện