Tiểu Đào giận đến mức giậm chân: "Trước đây nô tỳ nghĩ phụ thân nô tỳ bán nô tỳ cho bọn buôn người đã đủ tồi tệ rồi, nhưng giờ mới thấy, ít ra ông ấy còn biết mình là người xấu, không như đám người này, vừa xấu xa vừa giả nhân giả nghĩa!"
Ta nhìn nàng với ánh mắt thương hại.
Nàng là người thật thà, không được lòng chủ tử, nên mới bị điều đến đây để hầu hạ ta – một kẻ chẳng ai muốn nhận.
Trong phủ này, chỉ có nàng đối tốt với ta.
Nhưng không sao, ngoài phủ còn rất nhiều người nhớ đến ta.
Đêm đó, ánh trăng sáng rõ, một con bồ câu mang thư từ các huynh đệ của ta đến.
Trong thư viết:
[Mộc Đầu, lợn đã nhận được, gà cũng đã nhận được. Chúng ta nói với Tướng quân rằng đây là quà ngươi gửi. Tướng quân bảo hỏi ngươi ở Triệu phủ có ổn không?]
[Chúng ta hỏi vì sao ngài ấy không tự hỏi ngươi, thì Tướng quân quay đầu bỏ đi, thật kỳ lạ.]
[Đúng rồi, từ sau khi ngươi rời đi, Tướng quân vốn không hay nói chuyện lại càng trở nên ít nói hơn, còn hay cầm con khỉ gỗ nhỏ mà ngươi tặng, ngồi ngẩn người.]
…Ta thật sự thấy bất lực.
Hồi mới vào quân doanh vài năm đầu, ta từng thầm mến Tạ Trạc, thậm chí còn khắc một bức tượng nhỏ của hắn.
Kết quả, trong một lần kiểm tra quân vụ, món đồ đó bị hắn phát hiện.
Hắn hỏi ta: "Đây là gì?"
Ta không dám nhìn thẳng vào hắn, cúi đầu bối rối đáp bừa: "Con khỉ."
May mà tay nghề khắc gỗ của ta quá kém, Tạ Trạc cầm bức tượng nhỏ lên ngắm nghía một hồi, rồi tin lời ta nói.
Ta cứ nghĩ hắn đã sớm vứt món đồ đó đi, không ngờ rằng hắn lại giữ nó đến tận bây giờ.
Trong khoảnh khắc, lòng ta dâng lên cảm xúc phức tạp, liền cầm bút viết một bức thư hồi âm:
[Bảo Tướng quân, ta muốn trở về, ta nhớ mọi người.]
Sáng hôm sau, Tạ Trạc đích thân gửi thư hồi đáp.
Hắn viết:
[Mộc Đầu, biết bao người mong được làm tiểu thư Triệu phủ mà không được. Ông trời đã ban cho ngươi cơ hội này, ngươi hãy nắm lấy.]
Ta hiểu ý hắn.
Tạ Trạc không cho phép ta trở về.
Ta là một người lính, mệnh lệnh của Tướng quân, ta không thể không tuân.
Ta chỉ có thể đốt lá thư, sau đó nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài.
Triệu phủ rất đẹp, nhưng ánh trăng của Triệu phủ lại không sáng bằng ánh trăng ở quân doanh.
Sau buổi tiệc sinh thần, mối quan hệ vốn đã lạnh nhạt giữa ta và người nhà họ Triệu giờ đây gần như hoàn toàn tan vỡ.
Triệu đại nhân trước kia chỉ không ưa ta, nay lại sinh ra ác cảm sâu sắc.
Triệu phu nhân từng mang chút kỳ vọng vào ta – đứa con ruột của bà – nhưng giờ đây cán cân trong lòng bà đã hoàn toàn nghiêng về phía Triệu Thanh Thanh, người có mười bảy năm tình mẫu tử gắn bó với bà.
Còn Triệu Thước, hắn không hề che giấu sự ác ý của mình. Hắn sai hạ nhân khấu trừ tiền tiêu vặt của ta, cho ta ăn thức ăn thiu hỏng, nghĩ đủ cách để hành hạ ta, chỉ để thay Triệu Thanh Thanh xả giận.
Nhưng những điều đó cũng chẳng thể khiến Triệu Thanh Thanh nguôi ngoai.
Nàng thực lòng ngưỡng mộ và yêu mến Tạ Trạc. Buổi tiệc sinh thần hôm đó, nàng đã dành hàng giờ để trang điểm lộng lẫy, chỉ mong để lại ấn tượng tốt với Tạ lão phu nhân. Nhưng mọi thứ đã bị ta phá hỏng.
Dù nàng cố gắng lấy lòng, Tạ lão phu nhân vẫn chỉ đối xử nhạt nhẽo, không mặn không nhạt.
Thậm chí, có lần khi Triệu phu nhân dẫn Triệu Thanh Thanh đến thăm Tạ lão phu nhân và đề nghị để nàng thường xuyên đến chơi, cùng bà đánh cờ giải khuây, Tạ lão phu nhân lại nhàn nhạt nói: "Mộc Cẩn cô nương gần đây thế nào? Nếu nàng không bận, có thể để nàng đến bầu bạn với ta."
Lời này như một cái tát trời giáng vào Triệu Thanh Thanh.
Về đến phủ, nàng lập tức nổi trận lôi đình, đập phá đồ đạc khắp nơi: "Ta tốn công làm bao nhiêu món điểm tâm tinh xảo, bà ấy chẳng thèm động đến, lại còn đi hỏi thăm con tiện nhân kia!"
Nha hoàn bên cạnh vội vàng an ủi: "Tạ lão phu nhân sẽ không vô cớ làm vậy, chắc chắn là Triệu Mộc Cẩn đã âm thầm lấy lòng bà ấy."
Như bị nhắc nhở, Triệu Thanh Thanh cau mày, ánh mắt lạnh lẽo hiện lên sát ý: "Con tiện nhân ấy cũng muốn gả cho Tạ Tướng quân sao?"
Nàng lại đập mạnh chén trà xuống đất: "Mơ đi! Một kẻ thô lỗ như ả, được làm lính tiên phong đã là phúc phần lớn nhất, chẳng lẽ còn vọng tưởng làm Tướng quân phu nhân!"
Nha hoàn lo lắng nói: "Kẻ thô lỗ ấy đương nhiên không xứng, nhưng hiện tại Tạ lão phu nhân có vẻ thích nàng ta, mà thân phận nàng ta đúng là đại tiểu thư của Triệu phủ…"
Cách hai người họ ba thước, ta đang dùng khinh công – thứ Tạ Trạc từng dạy – để treo ngược người trên tường nghe lén.