{{ msgSearch }}

Chương 9

Mộc Cẩn

Vệ Vũ 976 Chữ 07/01/2025 20:58:35

Tối hôm sau, Triệu phu nhân và Triệu Thanh Thanh đến phòng ta.

Triệu phu nhân tỏ vẻ thân thiết, tự tay đưa cho ta một chén yến sào: "Ta tự tay chưng đấy, có thêm nhiều đường phèn, Mộc Cẩn, con nếm thử đi."

Ta hơi lùi lại, từ chối: "Con không thích ăn thứ nhão nhoẹt này."

Triệu Thanh Thanh dịu dàng khuyên nhủ: "A tỷ, đây là loại huyết yến thượng hạng, cả phủ chỉ có hai lạng, mẫu thân đặc biệt chưng cho tỷ đấy, đến muội còn không có phần. Nếu tỷ không ăn, chẳng phải phụ lòng mẫu thân sao?”

"Chúng ta là người một nhà, những chuyện không vui trước đây đều đã qua rồi. Bát yến này là để nói với tỷ rằng, tỷ mãi mãi là đại tiểu thư của Triệu phủ."

Khi cần người chịu c.h.ế.t thay, bỗng nhiên ta lại trở thành "đại tiểu thư của Triệu phủ".

Ta cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn nhận lấy chén yến sào, uống cạn một hơi.

Ngay sau đó, chiếc chén sứ rơi khỏi tay ta, vỡ tan trên nền đất thành vô số mảnh.

Ta ngã xuống giường, cảm thấy cơ thể mình dần mất hết sức lực. Khó nhọc ngẩng đầu lên, ta hỏi: "Các người… đã bỏ thứ gì vào đây…"

Triệu phu nhân đứng dậy, che mặt, nói: "Những việc tiếp theo, Thanh Thanh, con xử lý đi. Mẫu thân tin Phật, không chịu nổi cảnh này."

Bà vội vàng xoay người rời đi, để lại ta và Triệu Thanh Thanh trong phòng.

Triệu Thanh Thanh nhìn ta, gương mặt nở một nụ cười chậm rãi.

Đây là khoảnh khắc đắc ý nhất của nàng.

Rất nhanh thôi, ta sẽ bị loại bỏ triệt để, còn nàng sẽ trở thành tiểu thư duy nhất của Triệu phủ, không còn ai tranh giành với nàng nữa.

Vậy nên nàng chẳng ngại ngần gỡ bỏ lớp vỏ ngoài yếu đuối, bộc lộ bản chất tàn nhẫn của mình.

"Thế nào, a tỷ? Ta đã nói rồi, tỷ không đấu lại được ta đâu.”

"Về mưu kế và thủ đoạn, một lính tráng như tỷ làm sao sánh nổi một tiểu thư danh gia vọng tộc như ta, được nuôi dạy bài bản từ nhỏ?"

Nàng vỗ tay, hai gã đại hán bên ngoài bước vào, bắt đầu dùng dây thừng trói ta lại.

"Bên ngoài đã chuẩn bị sẵn xe ngựa cho tỷ, nhưng yên tâm, tỷ sẽ không bao giờ làm Vương phi của Tề vương được. Nếu Tề Vương phát hiện không đúng người, chắc chắn sẽ nổi giận với Triệu phủ. Vậy nên, trên đường đi, tỷ sẽ mắc bệnh dịch rồi chết."

Dây thừng quấn chặt cả người ta, ta gắng sức ngẩng đầu nhìn nàng, khó nhọc nói: "Là ngươi tự gửi bức họa của mình đến Tề Vương phủ, đúng không?”

"Ngươi cố tình khiến Tề Vương để ý đến ngươi, sau đó mua chuộc đạo sĩ, tạo ra quẻ bói nói rằng số mệnh của chúng ta xung khắc, chỉ có thể sống một người.”

"Ngươi đặt cược vào việc phụ mẫu thiên vị ngươi, sẵn sàng hy sinh ta để bảo toàn cho ngươi."

Triệu Thanh Thanh nhếch môi cười.

Lúc này, nàng đã hoàn toàn chìm trong sự đắc ý của mình.

"Đúng vậy. Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con?”

"Nếu không đặt bản thân vào hiểm cảnh, làm sao ta có thể dồn ngươi vào đường cùng một cách hoàn hảo thế này?”

"Bây giờ thì hiểu chưa? Tỷ không thể nào giành được tình yêu của phụ mẫu và đại ca dành cho ta. Đến lúc quan trọng, bọn họ đã chọn hy sinh tỷ – con gái ruột – để bảo toàn mạng sống cho ta!"

Triệu Thanh Thanh mỉm cười mãn nguyện, xoay người rời đi.

Nhưng đột nhiên, nàng khựng lại.

Có điều gì đó không đúng.

Trong chớp mắt, nàng đột nhiên nhận ra.

"Khoan đã, tỷ bị cấm túc suốt thời gian qua. Vậy ai là người nói cho tỷ biết chuyện Tề Vương cầu hôn ta…?"

Triệu Thanh Thanh giật mình quay phắt lại.

Khoảnh khắc đắc ý vừa rồi khiến nàng mất cảnh giác, giờ đây nàng cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường.

Dù là chuyện Tề Vương cầu thân hay quẻ bói của đạo sĩ, đáng ra không ai có thể báo tin cho ta.

Nhưng ta lại biết hết.

Điều này có nghĩa là... ta đã nắm rõ kế hoạch của nàng ngay từ đầu.

Triệu Thanh Thanh cuối cùng cũng tỉnh ngộ.

Nhưng đã quá muộn.

Phía sau nàng, hai gã đại hán đã nằm gục dưới đất. Dù thân hình to lớn vạm vỡ, nhưng trong thực chiến, bọn chúng chẳng phải đối thủ của một chiến binh như ta, kẻ đã quen sống c.h.ế.t trên lưỡi dao.

Triệu Thanh Thanh muốn hét lên, nhưng không phát ra được âm thanh nào.

Vì ngay khoảnh khắc đó, ta đã lướt đến trước mặt nàng, siết chặt cổ nàng trong tay.

"Triệu nhị tiểu thư, ta thừa nhận, trong việc tranh đấu chốn hậu viện, ngươi quả thực rất giỏi."

Ta khẽ nhếch môi cười.

"Nhưng ngươi có biết không?"

"Chiến thuật cao minh nhất trên đời, chính là dương mưu*."

(*)Dương mưu là kế hoạch hoặc chiến lược công khai, minh bạch, ai cũng có thể thấy và hiểu được, nhưng không thể ngăn cản hoặc phản kháng.

Ta siết mạnh tay hơn một chút, khiến nàng ngất đi, rồi ném nàng qua một bên như ném một món đồ vô giá trị.

Bên ngoài, tiếng xôn xao bắt đầu vọng đến, dường như Triệu đại nhân và Triệu phu nhân đã nhận ra điều bất thường, đang vội vàng chạy đến.

Nhưng họ đến quá muộn.

Ta xoay người, lao về phía cửa sổ. Chiếc váy rườm rà vướng víu lập tức bị ta xé toạc, để lộ bộ quân phục gọn gàng bên trong.

Ta phóng ra ngoài, lao vào màn đêm vô tận.

Sưu Tầm, 07/01/2025 20:58:35

Lượt xem: 3

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện