Ta cất giọng dõng dạc: "Không phải ta không muốn rời đi, mà là không thể đồng tình với những lời vừa rồi của Thanh Thanh cô nương.”
"Lời cô nương nói mọi người đều nghe rõ, rằng bộ trang phục này làm mất mặt Triệu phủ. Nhưng cô nương có biết, bộ quần áo này có ý nghĩa gì không?"
Vừa dứt lời, sắc mặt tất cả những người lớn tuổi, kể cả Triệu phu nhân, đều tái nhợt.
Triệu phu nhân cố gắng mỉm cười, định hòa giải: "Ngày sinh thần vui thế này, Mộc Cẩn, con quỳ làm gì. Bếp nhỏ vừa làm bánh hạt dẻ, Thanh Thanh, mau dẫn tỷ tỷ đi nếm thử đi…"
Ta chẳng buồn nghe lời đánh trống lảng của bà, lập tức ngắt lời: "Bộ quần áo này chính là chiến phục mà tiên đế từng ngự ban cho Huyền Giáp doanh."
Ta cất giọng vang vọng.
Sắc mặt Triệu Thanh Thanh lập tức trắng bệch.
Những tiểu thư vừa cười nhạo ta cũng đều hóa đá, thần sắc kinh hãi.
"Khi đó, Huyền Giáp doanh đại thắng trận Tỏa Hà, đánh bại quân địch, hành quân ba ngàn dặm, hộ tống tiên đế trở về kinh.”
"Tiên đế lên thành lầu trong đêm, thương tiếc vô số tướng sĩ đã hy sinh, để tưởng niệm họ, ngài đã đích thân cùng các thợ thủ công giỏi nhất của Ty Y Cục bàn bạc thiết kế mẫu, rồi chế tác bộ chiến phục này cho Huyền Giáp doanh."
"Trang phục này nhẹ nhàng, giữ ấm tốt, chống bụi và bùn, bề ngoài giản dị, dễ dàng ẩn mình. Mỗi bộ đều được thêu số hiệu ở ngực. Khi một đồng đội hi sinh, chúng ta sẽ cắt số hiệu của họ và khâu lên bộ chiến phục của mình."
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía thắt lưng của ta, nơi có một hàng số hiệu được khâu chặt. Mỗi số hiệu là minh chứng cho một người lính Huyền Giáp doanh đã ngã xuống trên chiến trường.
"Ta đã luyện võ nhiều năm, vượt qua vô số đợt tuyển chọn khắc nghiệt mới có thể gia nhập Huyền Giáp doanh và nhận được bộ chiến phục này. Vì vậy, khi Thanh Thanh cô nương nói rằng nó làm mất mặt Triệu phủ, ta thật sự không thể đồng tình."
Ta vừa dứt lời, Triệu Thanh Thanh đã mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, đã có người hầu chạy đi báo với Triệu đại nhân.
Chẳng mấy chốc, Triệu đại nhân và Triệu Thước vội vàng xuất hiện.
Các nữ quyến trẻ tuổi rối rít lùi lại phía sau bình phong để tránh mặt.
Triệu Thước đỡ lấy Triệu Thanh Thanh, nhìn mồ hôi lạnh chảy đầy trán nàng, không khỏi vừa đau lòng vừa tức giận. Hắn quay sang nhìn ta, trách móc: "Triệu Mộc Cẩn, muội lại gây khó dễ cho Thanh Thanh…"
Hắn còn chưa nói hết câu đã bị Triệu đại nhân quát lớn, cắt ngang: "Đồ bất hiếu, câm miệng!"
Triệu Thước chỉ là một công tử bột ăn chơi, nhưng Triệu đại nhân lại là kẻ lăn lộn nhiều năm nơi quan trường. Ông hít sâu một hơi, chậm rãi nói với ta: "Thanh Thanh nói năng không đúng mực, phụ thân nhất định sẽ nghiêm khắc phạt nàng."
Triệu phu nhân thì đứng bên cạnh xoắn lấy khăn tay, phụ họa thêm: "Phải đó, Mộc Cẩn, Thanh Thanh không phải cố ý. Con tha thứ cho muội một lần, chúng ta nhất định sẽ dạy dỗ con bé cẩn thận hơn."
Hai người còn định nói thêm, thì giữa đám đông đột nhiên vang lên một giọng nói già nua nhưng uy nghiêm: "Phạt thế nào? Dạy dỗ ra sao?"
Từ phía sau tấm bình phong, một phụ nhân cao tuổi bước ra.
Đầu tóc bà bạc phơ, tay chống cây gậy, ánh mắt phượng sắc bén khiến người khác không dám nhìn thẳng, uy nghi tỏa ra mà không cần nổi giận.
Ta nhìn thấy rõ ràng, cả Triệu đại nhân và Triệu phu nhân đều khẽ run lên.
Người phụ nhân này không phải ai khác, chính là vị khách quan trọng nhất của buổi yến tiệc sinh thần này – Tạ lão phu nhân.
Tạ lão phu nhân là muội muội ruột của Thái hậu đương triều, xuất thân vô cùng cao quý.
Từ nhỏ, bà đã không thích trang phục nữ nhân, mà yêu mến giáp trụ và binh khí. Khi còn trẻ, bà là một nữ tướng nổi tiếng dũng mãnh, đôi song thương của bà sử dụng đã đạt đến mức thần kỳ.
Sau này, bà gả cho Trấn Viễn hầu, sinh hạ bốn người con trai. Nhưng phu quân bà cùng ba người con trai đầu đã hy sinh trên chiến trường.
Một mình bà nuôi nấng người con trai út còn trong bụng đến khi trưởng thành.
Người con trai đó chính là Tạ Trạc Tướng quân, chủ soái hiện tại của Huyền Giáp doanh.
Ta biết, Triệu đại nhân và Triệu phu nhân luôn muốn kết thân với nhà họ Tạ.
Buổi tiệc sinh thần này, họ khó nhọc lắm mới mời được Tạ lão phu nhân đến, mục đích là để Triệu Thanh Thanh xuất hiện trước mặt bà, gây ấn tượng tốt, từ đó tìm cơ hội đề nghị hôn sự giữa Triệu Thanh Thanh và Tạ Trạc.
Triệu Thanh Thanh vốn có dung mạo kiều diễm, tài tình xuất chúng, bọn họ tự tin rằng nàng có thể để lại một ấn tượng tuyệt vời với Tạ lão phu nhân.
Nhưng lúc này, ánh mắt Tạ lão phu nhân rơi xuống người Triệu Thanh Thanh, trên gương mặt chỉ có vẻ lạnh lùng.
"Theo lý mà nói, cách dạy dỗ con cái là chuyện nhà họ Triệu, lão thân không tiện xen vào.”