Thật tức giận, đây là làm nhục hắn trên mọi phương diện.
Tạ Lâm Dật tỏ vẻ không phục.
“Cho dù ta kém hắn, cũng không đến mức bị coi là xấu chứ?”
Diệp Linh Lang không nghĩ tới Tạ Lâm Dật ngày thường chẳng ra gì, đến lúc quan trọng lại để ý người khác đánh giá về nhan sắc của hắn.
“Lời nói khó nghe của loài người còn nhiều, cũng được, nếu ngươi muốn lại đây hầu hạ ta cũng không phải không thể.”
Diệp Linh Lang vừa mở miệng, Tạ Lâm Dật vội lui về phía sau một bước.
“Ta sai rồi, ta tỉnh lại ngay đây!”
Lúc này, mấy tiểu yêu kia cầm dây thừng đang do dự không biết có trói hai cô nương kia lên hay không.
“Hai người này cũng rất xinh đẹp, có trói không?”
“Ngươi ngốc à, công chúa Linh Lang khẳng định chỉ muốn mỹ nam hầu hạ, những mỹ nữ này thà giao cho ta…”
Tiểu yêu kia đang định duỗi tay sờ lên gương mặt của hai cô gái kia, Diệp Linh Lang đánh một đạo linh lực qua, đánh đến khi càng của con cua kia không ngừng run lên.
“Động tay động chân cái gì? Nếu ngươi bức cho nàng sợ hãi, nàng tự sát rồi thì ngươi đi làm mồi sao? Làm chậm trễ bữa tiệc lớn của mọi người, ngươi có bồi thường được không?”
Diệp Linh Lang vừa nói, các tiểu yêu khác lập tức quay đầu mắng cho lão cua háo sắc không đứng đắn kia một trận.
“Mọi người giám sát lẫn nhau, nếu có ai tự mình chạm vào mấy con mồi đó của ta, ảnh hưởng tới kế hoạch của ta, ta sẽ hầm kẻ đó ngay tại chỗ, mời mọi người cùng nhau ăn canh hầm!
Lời tàn nhẫn này của Diệp Linh Lang vừa mới nói xong, tất cả đám tiểu yêu đều trở nên ngoan ngoãn hơn.
“Công chúa điện hạ, vậy hai cô gái kia có trói không?”
“Các nàng bị trọng thương sắp c.h.ế.t đến nơi rồi, nếu trói lại chẳng may c.h.ế.t mất, chẳng phải là mất nhiều hơn được ư? Từ nhỏ ta đã khó tính quen rồi, không ăn xác chết, chỉ ăn đồ ăn tươi sống.”
“Ác thật! Không hổ là công chúa giao tộc tôn quý, không giống với đám tiểu yêu bình thường chúng ta.
“Được rồi, nói nhảm ít thôi, mang bọn họ đi!”
Sau khi Diệp Linh Lang nói xong, mũi chân dừng ở trên lưng một con quy yêu, cứng rắn yêu cầu nó tứ chi bò sát nằm sấp xuống, sau đó nàng lười biếng ngồi trên mai rùa của nó, sau đó gõ gõ lên đầu rùa đen.
“Kể tử hôm nay trở đi, ngươi trở thành thú cưỡi của bản công chúa. Tuy hơi xấu một chút, nhưng ra ngoài thì bản công chúa cũng không nên khó tính nữa!”
Tu vi của con cua yêu kia là Nguyên Anh, sau khi biết mình trở thành thú cưỡi của công chúa giao tộc thì vui sướng gật gật đầu.
Nếu chuyến này khiến công chúa điện hạ vừa lòng, đem hắn về giao tốc, vậy có thể có tiền đồ hơn là đi theo đại vương nhiều.
Huyết mạch của đại vương không tôn quý bằng giao tộc công chúa đâu.
Các tiểu yêu khác cùng nhau nhìn chằm chằm con quy yêu kia với vẻ mặt hâm mộ, ghen tị muốn chết, chúng nó cũng muốn làm thú cưỡi cho công chúa!
Đúng lúc này, Diệp Linh Lang lại ngoắc ngoắc ngón tay.”
“Vâng ạ!”
Sau khi Ninh Minh Thành đồng ý thì vui vẻ chạy đến bên cạnh Diệp Linh Lang.
Lưng rùa đen này có hơi nhỏ một chút.
Diệp Linh Lang vỗ vỗ lên mai rùa, ở trên mai của nó vẽ một cái bùa biến lớn, nháy mắt rùa đen to gấp hai lần.
“Ừ, được rồi đó, vị công tử này cùng lên đây ngồi đi!”
Nhìn thấy con rùa già kia nháy mắt biến lớn, các tiểu yêu khác hâm mộ muốn điên mất. Công chúa điện hạ thật sự mạnh quá, muốn làm thú cưỡi của nàng một ngày.
Sau khi Ninh Minh Thành ngồi lên, Diệp Linh Lang lười giống như không có xương, dựa vào lưng hắn, dáng vẻ giống y hệt một công chúa.
“Haizz, con rùa đen này bò chậm quá rồi!”
Vì thế, Diệp Linh Lang tiện tay vẽ lên lưng rùa đen một cái bùa gia tốc, giây tiếp theo tốc độ của con rùa nhanh gấp mấy lần, đi nhanh hơn so với những tiểu yêu bình thường.
“Được rồi, vừa vặn!”
Nhìn thấy lão rùa từ lúc sinh ra đã chậm rì rì, thường xuyên vì chậm chạp mà bỏ lỡ vô số chuyện tốt, nháy mắt còn nhanh hơn cả mình, những tiểu yêu ở xung quanh vô cùng ngạc nhiên.
Chúng nó cũng muốn làm trâu làm ngựa cho công chúa điện hạ!
“Ác thật! Lão rùa kia cười điên rồi! Sắc mặt quá xấu xí! Ta tức muốn c.h.ế.t mất! Hay là đêm nay ta làm thịt nó?”
“Ngươi chỉ là một con tôm thì có tác dụng gì? Ngươi có làm thịt nó thì công chúa điện hạ cũng không cưỡi ngươi, nhìn quá xấu!”
“Chỉ là, có thời gian thì nghĩ kỹ lại một chút, có cách nào có thể biểu hiện trước mặt công chúa điện hạ không?”
Vì thế, toàn bộ đám tiểu yêu lâm vào trầm tư, lúc trước đại vương cách chúng nó quá xa xôi, nhưng hôm nay công chúa điện hạ ở ngay trước mắt chúng nó, đây chính là cơ hội một bước lên trời mà cả đời yêu quái này khó mà có được!
Lúc này, Tạ Lâm Dật còn bị trói trong đội ngũ của đám yêu quái, hắn tức đến nỗi đầu bốc khói.
“Đại sư huynh, Diệp Linh Lang làm gì vậy? Rõ ràng đã đánh bại đám yêu quái này rồi, cứu chúng ta rời đi có phải tốt hơn không?”
“Ai mà biết được? Ta lại không thân quen gì với nàng!”
“Không thân ư? Không phải huynh còn thiếu nàng tiền à? Sau này nàng không quay lại đòi huynh tiền hay sao?”
Cái hay không nói, nói cái dở, là ỷ vào việc mình đang bị trói không có cách nào đánh hắn hay sao?
“Ngươi có câm miệng đi không! Tám chín phần mười là nàng bị đoạt xá rồi!”
Nghe được lời này, hai đệ tử khác mở tròn hai mắt.
“Nếu không nàng đang yên đang lành sao có thể mọc lên sừng rồng? Vì sao sẽ có yêu khí? Vì sao vừa xuất hiện đã thuần phục được nhiều tiểu yêu như thế? Đều ngốc hay sao?”
Bọn họ đồng ý gật gật đầu.
“Đúng vậy, làm sao nàng có thể đóng giả đến mức này? Khẳng định là bị công chúa giao tộc đoạt xá rồi!”
“Cho nên Ninh Minh Thành kia bị điểm danh làm người hầu, cũng đúng là vì hắn đẹp trai hay sao?”
Lời này vừa nói, hai người kia nháy mắt nhìn thấy ánh mắt hắn như có lưỡi dao.
Phía bên kia Diệp Linh Lang cùng Ninh Minh Thành còn đang thoải mái dễ chịu ngồi trên lưng rùa đen, được chúng nó mang đến đại bản doanh.
Khi ý tưởng này được đưa ra, Ninh Minh Thành cảm thấy vô cùng vớ vẩn, mà khi hắn phát hiện ngay cả Tạ Lâm Dật cũng tin, bỗng nhiên cảm thấy vớ vẩn mới là bản chất của thế giới này.
Tuy giả mà mù mờ luôn luôn là chân lý bất biến.
Bởi vì hầu hết mọi người sẽ lựa chọn tìm ra lý do để thuyết phục bản thân hơn là lớn mật nghi ngờ, dũng cảm vạch trần.
“Tiểu sư muội, lúc nãy muội đóng băng nước đập vào ta đau quá, vì để chân thật ta cũng không dám trốn, vì sao muội lại đánh ta đau thế!”
“Lục sư huynh, đây là Thượng Thiện Nhược Thủy Quyết tầng thứ hai, muội vốn dĩ không biết, nhưng là lúc trời mưa thì bỗng nhiên lại lĩnh ngộ, chính là trong thời điểm đó, lĩnh ngộ một cách vi diệu, huynh có hiểu không? Sau đó thì thi triển ra như thế!”
…
Thiên phú của tiểu sư muội đúng là biến thái.
Người khác khổ tu một hồi lâu cũng không lĩnh ngộ được, nàng dùng một chút đã hiểu rồi.
“Pháp quyết lúc trước cho huynh đâu rồi? Huynh đã luyện xong chưa? Tầng mấy rồi?”
…
Sớm biết như thế thà không hỏi.
Rất nhanh, đội ngũ tiểu yêu từ trên đường phố đổ nát tới một chân núi bằng phẳng rộng lớn.
Phía bên kia có một cái hồ thật lớn, bên trong có rất nhiều cá tôm cua bơi lội, bên hồ còn có một số đang nói chuyện phiếm, thậm chí có một đám nhỏ đang đánh nhau.
Nhìn có vẻ đây là bản doanh của đám yêu quái rồi!
Lúc này, một con cua yêu đi ở phía trước kéo dài giọng kêu lên: “Công chúa điện hạ giá lâm, các ngươi còn không mau đến đây tiếp giá?”
Nó vừa mới kêu lên, mấy con ngư yêu đã hóa hình một nữa lập tức phát huy tác dụng đi đầu của chúng nó, nháy mắt quỳ xuống trước mặt Diệp Linh Lang.
“Bái kiến công chúa điện hạ, công chúa điện hạ kinh diễm bốn phương, uy chấn thiên hạ!”
Sau khi chúng nó kêu lên thì kích động nhìn về hướng Diệp Linh Lang, công chúa điện hạ hãy nhìn ta nè, khẩu hiệu này có dễ nghe hay không?