{{ msgSearch }}

Tủ truyện

Chương 58: Lớp trưởng mất chức

Lưu Ngư Vô Dạng

Hera Khinh Khinh 896 Chữ 11/03/2025 20:45:49

Nguyễn Dư trở về phòng ngủ, việc đầu tiên là tìm hiểu về cuộc thi Street Dance Hồng ưng, nhưng dù sao Street Dance cũng là một văn hoá ít người biết đến, người chú ý không nhiều lắm, tin tức tìm thấy trên mạng cũng khá là ít.

Cô nhìn một vòng, chỉ nhớ kỹ mấy cái tên Quán Quân mấy lần trước.

“Nguyễn Nguyễn, chiều nay cậu đi đâu thế?” Trần Mạn Bạch rửa sạch một hộp cà chua bi tới đây, đặt lên bàn của Nguyễn Dư, bảo mọi người tới ăn.

“Có chút việc phải đi ra ngoài.” Nguyễn Dư tránh nặng tìm nhẹ, cô chưa nói tới việc Vưu Nhạc Huyên đã khiêu khích cô, cũng không nói đến Đằng Dực.

“Cậu không biết là, sau khi cậu đi, chủ nhiệm lớp đã phê bình Vưu Nhạc Huyên một trận. Hoá ra không chỉ có chúng ta, trong lớp còn có rất nhiều người đã bị Vưu Nhạc Huyên không trâu bắt chó đi cày (13). Chủ nhiệm lớp vừa hỏi, tiếng oán hận hoàn toàn bạo phát, lúc đó có thể so sánh với việc đuổi cổ tham quan xuống đài thời cổ đại” Trần Mạn Bạch kể lại, sinh động như thật.

“Kết quả thế nào?”

“Chức lớp trưởng bị mất.” Hạ Xảo Phượng nói.

“Vậy chẳng phải là rắn mất đầu sao?”

“Sao có thể chứ? Lớp phó thành công thượng vị.”

“Uông Tĩnh à?”

“Ừ.” Trần Mạn Bạch cười to. “Uông Tĩnh còn đang ở phòng phát thanh phát bản thảo cơ, cái gì hắn cũng không biết, không hiểu được mà thành lớp trước. Điển hình của trường hợp người ngồi trong nhà mũ từ trên trời rơi xuống.”

“Vưu Nhạc Huyên nhất định là tức phát điên rồi! Các cậu nói xem, nhỡ sau này cô ta trả thù chúng ta thì phải làm sao? “Giản Tương Tương hơi bất an.

“Cậu sợ cô ta cái gì chứ!” Trần Mạn Bạch cầm lấy một quả cà chua nhỏ vứt vào miệng, “Phòng ngủ của chúng ta văn có Nguyễn Nguyễn, võ có tớ, còn không đối phó được một lớp trưởng đã xuống đài như cô ta hay sao?”

“Có lý! Lần này may mắn là nhờ có Nguyễn Nguyễn nghĩ ra cách kia, nếu không chúng ta đúng là không có cách nào với Vưu Nhạc Huyên.” Giản Tương Tương nói, cầm lấy một quả cà chua, nhét vào miệng Nguyễn Dư, “A…”

Nguyễn Dư cắn quả cà chua trong miệng, hương vị chua chua ngọt ngọt nháy mắt bao phủ vị giác của cô.

“Nhưng mà Nguyễn Nguyễn, cậu cùng với Hàn Tá có quan hệ gì?” Giản Tương Tương bỗng nhiên thay đổi đề tài.

Hai người Trần Mạn Bạch cùng với Hạ Xảo Phượng với tâm hồn yêu thích bát quái đồng thời bị đốt cháy, hai người nhất trí nhìn về phía Nguyễn Dư.

“Không có quan hệ gì!” Nguyễn Dư nói một cách chắc chắn.

Bọn họ thật sự không có quan hệ gì, chỉ là hai người xa lạ lần đầu gặp nhau mà thôi.

“Làm gì có chuyện đó chứ, nhìn hắn xông tới ôm cậu, cứ như thể đã sớm biết nhau rồi.” Giản Tương Tương thọc thọc vào Hạ Xảo Phượng, “Đúng không Xảo Phượng?”

Hạ Xảo Phượng gật đầu.

Lúc ấy, hai người bọn họ đều ở bên cạnh Hàn Tá, nhìn rõ ràng.

“Người ta có tấm lòng lương thiện được chưa?”

“Được rồi được rồi!” Vẻ mặt Giản Tương Tương cười xấu xa, “Lúc trước không quen biết cũng không sao, hiện giờ biết rồi đúng không? Cậu nói xem, hắn đã giúp chúng ta một việc lớn như vậy, chúng ta có cảm ơn người ta một lần không?”

“Tớ khuyên các cậu bỏ qua ý niệm này đi, để việc này cứ thế qua đi!” Nguyễn Dư cởi áo khoác, chuẩn bị tắm rửa.

“Vì sao?”

“Chủ nhiệm lớp là cậu của hắn.”

“Hả?” Ba người kêu ầm lên.

“Vì thế, nếu tiếp tục dây dưa, không tốt đối với chúng ta.” Nguyễn Dư lấy áo ngủ, vừa đi về phía nhà tắm, vừa nhắc nhở ba người phía sau, “Sau này các cậu nhìn thấy cậu ta tốt nhất là đi đường vòng, đừng dẫn lửa thiêu thân.”

“Haizz. bọn tớ còn muốn tác hợp cậu với Hàn Tà đấy.” Giản Tương Tương có chút thất vọng. “Cậu cũng không biết đâu, khi hắn ôm cậu chạy như điên, quả đúng là giống như trong phim thần tượng, vẻ mặt rất xứng đôi.”

“Chỉ cần là một cậu con trai đứng bên cạnh tớ, cậu đều cảm thấy xứng đôi!”

“Cũng không đúng! Uông Tĩnh tớ không thấy xứng.”

“Được rồi, đừng lôi hắn vào, hắn làm gì cậu?”

“Ý của tớ là, tớ đối với tiêu chuẩn tìm bạn đời cho cậu vẫn có yêu cầu về nhan sắc. Tớ cảm thấy, một cô gái tốt như cậu, chỉ có mấy người đẹp trai như Hàn Tá hay Đằng Dực mới xứng đôi với cậu được!”

Đằng Dực…

Nguyễn Dư nhớ tới lúc ban ngày hắn chia sẻ với cô cái bí mật kia, hắn vốn không cần nói với cô nhiều như thế, hắn làm thế chỉ vì an ủi cô thôi.

Vì sao hắn có thể tốt như vậy chứ?

Tốt đến nỗi khiến cho cô vạn kiếp bất phục, cũng muốn đi thích.

“Ngây ngốc gì ở đó?” Giản Tương Tương hỏi.

Nguyễn Dư hoàn hồn, vội chạy vào nhà tắm.

“Tớ đi tắm!”

Sưu Tầm, 11/03/2025 20:45:49

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :