Hai người sau khi cơm nước xong ra ngoài, Nguyễn Dư rất muốn đi dạo một vòng quanh phố Trường An, nhưng hai chân thật sự rất mỏi, di chứng của việc chạy 3000m hết đợt này tới đợt khác.
Trên đường trở về, cô ngủ ở trên xe của Đằng Dực.
Chờ cô ngủ được một giấc, trời đã tối sầm.
Nguyễn Dư mở to mắt, phát hiện ra xe của Đằng Dực ngừng ở cửa căn cứ huấn luyện Street Dance Tây Du Nhai, mui xe không mở, cửa sổ xe có hai khe hở rất nhỏ. Áo khoác của Đằng Dực đắp lên người cô, nhưng hắn không biết từ khi nào đã không ở trên xe nữa.
Cô ổn định tinh thần, muốn đẩy cửa xuống xe, lại phát hiện mình bị khoá trong xe.
“Đằng Dực!” Cô từ trong xe vỗ vào cửa sổ xe, kêu to.
Thải Hồng đang ngồi ở cửa bậc thang chơi trò chơi, nghe thấy tiếng của cô, hắn vội vàng đứng lên, phủi phủi quần jean vừa dài vừa rộng, chạy tới mở khoá cho cô.
“Tỉnh rồi à?”
“Vâng, sao anh lại ở bên ngoài?” Nguyễn Dư đẩy cửa xuống xe, để lại áo khoác của Đằng Dực trên xe.
“Lão đại bảo anh ở đây trông nom em.”
“Anh ấy đâu?”
“Ở bên trên luyện nhảy, em có muốn lên đó một chút không?”
Nguyễn Dư nhìn đồng hồ một chút, lắc đầu.
“Không được, tôi phải về trường học.”
“Vậy thì tôi đưa em đi, vừa rồi lão đại đã nói, chờ em tỉnh lại thì để tôi đưa em về.”
“Không phiền đến anh, em ngồi xe buýt cũng được.”
“Sao có thể phiền chứ!” Thải Hồng lắc lắc chìa khoá xe trong tay, “Lái siêu xe đưa mỹ nữ về, cầu mà không được. Huống hồ, tôi phải đảm bảo em an toàn đến trường, nếu không cũng không biết phải ăn nói ra sao với lão đại.”
Hắn nói, người đã chui vào ghế điều khiển.
Nguyễn Dư chỉ có thể đi theo lên xe.
Kỹ thuật điều khiển của Thải Hồng rõ ràng là cẩn thận hơn Đằng Dực, có lẽ là do không phải xe của mình, cũng có thể là do xe này quá đắt.
“Nghe nói hôm nay ở trường học của em mở đại hội thể thao?” Thải Hồng hỏi.
“Trường học của em?” Nguyễn Dư không khỏi tò mò: “Anh không phải là sinh viên của Ngưỡng Sơn à?”
“Tôi không thi đỗ trường đại học tốt như thế.” Thải Hồng đặt tay ở trên tay lái, hơi xấu hổ mà vuốt ve vết xăm trên ngón tay của mình, “Tôi không thi đỗ đại học.”
Nguyễn Dư ngoài ý muốn.
Thải Hồng không phải là sinh viên của Ngưỡng Sơn sao? Rõ ràng cô nhớ rõ kỷ niệm ngày thành lập trường hắn cũng ở đó.
“Lúc biểu diễn kỷ niệm ngày thành lập trường, tôi đã thấy anh.”
“Đó là lão đại tranh thủ cơ hội cho tôi. Nhờ có phúc của cậu ấy, tôi chỉ là một kẻ tốt nghiệp trung học có thể đi đến trường đại học để giả mạo sinh viên nhảy cho mọi người xem.”
“Anh nhảy rất tốt.” Nguyễn Dư khen từ nội tâm.
“Cảm ơn.” Thải Hồng nói.
Khi hắn cười rộ lên, bên má còn có hai lúm đồng tiền nho nhỏ. Má lúm đồng tiền cuốn đi khí chất tối tăm trên người hắn, có vẻ như nụ cười của hắn vô cùng sạch sẽ.
“Anh và Đằng Dực biết nhau như thế nào?”
“Một cuộc thi đấu hữu nghị Street Dance, lão đại là giám khảo, tôi là người dự thi. Trận đấu kia, tôi nhảy tệ lắm… haizz không nói nữa, đó là lịch sử đen tối.”
“Nói đến thi đấu, dạo này hình như anh ấy có cuộc thi đấu quan trọng gì. Tôi thấy anh ấy ngày đêm không nghỉ tập luyện ở phòng luyện tập.” Nguyễn Dư cẩn thận hỏi thăm.
Thật ra cô đã sớm muốn hỏi, nhưng lại sợ hỏi kỹ quá lại lộ ra tâm tư thiếu nữ.
“Đúng vậy” Thải Hồng tuỳ ý đáp, hoàn toàn không nghĩ gì đến tâm tư nhỏ của cô, “Lão đại sắp tham gia thi đấu Street Dance Hồng Ưng, đây là một cuộc thi đấu lấy Breaking battle làm chủ chốt, cũng là một sân khấu mà hầu hết các B-Boy và B-Girl hướng tới nhất.