{{ msgSearch }}

Tủ truyện

Chương 59: Khuyên tai

Lưu Ngư Vô Dạng

Hera Khinh Khinh 710 Chữ 11/03/2025 20:45:49

Ngày hôm sau.

Trong thẻ của Nguyễn Dư nhiều thêm một số tiền, Thẩm Băng gửi trước tiền lương gia sư cho cô tháng này, chỉ là hơi kỳ lạ một chút, hình như bà gửi thêm 500 tệ.

500 tệ đối với Thẩm Băng thì không là gì, nhưng đối với Nguyễn Dư lại không phải là một số lượng nhỏ.

Nguyễn Dư vội vàng gọi điện, nhưng Thẩm Băng không nhận, lúc này cô mới nhớ ra là Thẩm Băng ở nước ngoài, thời gian khác biệt.

Làm sao bây giờ?

Thu thêm 500 này, trong lòng cô cảm thấy băn khoăn.

Nguyễn Dư nghĩ ngợi một chút, nhắn tin cho Thẩm Băng, nói là bà đã gửi cô tiền lương thừa 500, cô sẽ lấy tiền ra, trả cho Đằng Hạo. Tin nhắn gửi đi không được bao lâu, Thẩm Băng đã gọi lại.

Thẩm băng nói, 500 đồng kia là tiền khen thưởng, là lời cảm ơn vì cô đã giúp Đằng Hạo tiến bộ nhiều như vậy.

“Đây là điều cháu nên làm!” Nguyễn Dư vẫn cảm thấy không ổn.

“Nhận lấy đi!” Thẩm Băng giải quyết dứt khoát, “Hơn nữa, sau này mỗi tháng sẽ gửi trước tiền lương cho cháu, mong cháu giúp đỡ Đằng Hạo nhiều hơn!”

Nguyễn Dư nói cảm ơn, không hỏi vì sao Thẩm Băng sẽ có quyết định như vậy. Cô biết, khẳng định là Đằng Dực đã nói gì ở sau lưng.

Sau khi ngắt điện thoại, cô đi tới chỗ tài vụ đóng nốt tiền học phí còn thiếu, sau khi đóng học phí xong, trong thẻ còn thừa một ít tiền, đủ để cô sinh hoạt rất lâu.

Giữa trưa, cô mời bạn cùng phòng đi đến khu ăn uống bên cạnh trường ăn sủi cảo. Ăn xong, Trần Mạn Bạch đề nghị muốn đi dạo phố, Nguyễn Dư hiếm khi không từ chối.

Bốn người cùng đi tới khu thương mại, Giản Tương Tương đều mua quần áo và váy, Nguyễn Dư chỉ nhìn xem. Tuy gánh nặng giảm đi không ít, nhưng trong vấn đề tiêu dùng cô vẫn còn phải dùng tiết kiệm được chừng nào hay chừng ấy.

Cuối cùng, khi đi tới cửa hàng trang sức, khi Trần Mạn Bạch chọn hoa tai, Nguyễn Dư đi cùng lại nhìn trúng một đôi.

Khuyên tai nho nhỏ lấp lánh, mặt trên là hình con cá nhỏ.

Cô nhớ lại Đằng Dực đã gọi cô là con cá nhỏ.

“Thích không?” Trần Mạn Bạch nhìn thấy.

“Ừ.”

“Vậy thử đi!” Trần Mạn Bạch nói, rút khuyên tai ra khỏi hộp nhựa, đeo lên tai Nguyễn Dư.

Lỗ Tai của nguyễn Dư là xỏ sau khi thi đại học xong, trước kia sợ bị khép lại, cô vẫn luôn dùng lá trà để giữ, sau đó khi tắm rửa bị rơi thì cô không quan tâm nữa.

Khi đeo khuyên tai vào hơi đau một chút, nhưng may mà vẫn còn lỗ tai.

“Đẹp!”

“Đẹp lắm”

Giản Tương Tương và Hạ Xảo Phượng cùng nhau tới, mọi người cùng nhìn chằm chằm Nguyễn Dư trong gương. Nguyễn Dư cũng đang đánh giá bản thân, tuy khuyên tai không thu hút lắm, nhưng kỳ lạ là sau khi mang lên, cô thấy sáng mắt lên không ít.

“Nguyễn Nguyễn, xin cậu ngày thường trang điểm một chút đi, đừng phí hoài gương mặt kia của cậu.” Giản Tương Tương duỗi tay xả vành tai của cô một chút. “Do dự cái gì, cũng không đắt, mua đi mua đi!”

Nguyễn Dư gật đầu.

Cô luyến tiếc tháo ra, cứ thế mang lên đi thanh toán tiền.

Có lẽ là nhờ tác dụng của khuyên tai con cá nhỏ, cả buổi chiều Nguyễn Dư đều vui vẻ vô cùng, chỉ cần gặp được chỗ có phản quang, cô đều không nhịn được mà soi một chút.

Buổi tối đi dạy thêm cô cũng không có tháo.

Đằng Hạo vừa nhìn thấy cô, đã nhịn không được mà kêu to: “Cô nàng thủ khoa, hình như hôm nay nhìn chị hơi khác.”

Nguyễn Dư mừng thầm, không nghĩ Đằng Hạo cũng rất tinh ý.

“Khác chỗ nào?” Cô hỏi.

Đằng Hạo chống cằm suy nghĩ cả ngày, cuối cùng há miệng, chỉ vào cái trán của cô nói: “Mọc một hạt đậu, thật lớn!”

Nguyễn Dư: “...”

Cái đồ thẳng nam cứng nhắc này, có thể trông chờ gì hắn chứ!

Sưu Tầm, 11/03/2025 20:45:49

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :