{{ msgSearch }}

Chương 122: Mài giũa thuộc tính Kim

Loạn Thế Cường Sinh (c)

ĐoànThanh 2127 Chữ 21/12/2024 16:56:47

Chương 122: Mài giũa thuộc tính Kim

Hắn thầm nhìn vào viên sinh mệnh của mình, trên đó đã xuất hiện thêm một vết nứt khá rõ ràng. Điều này đối với Cao Phong mà nói, chính là một bước tiến lớn, giúp hắn có thể nhanh chóng chạm tới ngưỡng của cảnh giới Tôi Thể.

Cao Phong không biết khi hắn đột phá, bí thuật mà hắn học ở chỗ Đăng Quân có giúp hắn thể hiện cho người khác chỉ là Cường Thể sơ kỳ hay không, điều này khiến cho hắn có chút lo lo.

Ánh mắt Cao Phong hình như đang có sự cân nhắc, nhưng mà cuối cùng cũng quyết định không quan tâm đến chuyện này nữa, đợi chuyện trước mắt êm xuôi rồi mới tính tiếp.

Đối với chuyện đột phá cảnh giới, không phải là chuyện đơn giản, chỉ có thể đợi thời cơ hợp lý, đột phá một cách bài bản mới có thể dễ dàng củng cố mà tiến lên.

Do vậy nên hắn không nghĩ tới chuyện này nữa, bỏ đi ý nghĩ mà tiếp tục di chuyển để tới chỗ giao thủ qua với người tên Quốc Việt kia.

Mấy người bay nhanh, một lúc sau đã tới nơi đã nói, chính là một võ đài lớn hình chữ nhật. Võ đài này lỡ lửng trên không, xung quanh bốn gốc còn có bốn cái trụ lớn, chỉ bằng mắt thường thì chưa nhận ra được nó dùng để làm gì.

Quốc Tiến đi lên phía trước đáp xuống, tiếp theo là mấy người kia cũng đồng dạng mà xuống theo, cả Cao Phong cũng vậy. Trong lòng hắn có chút hồi hộp cũng có chút sự phấn khích, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn có thể thử sức với một người có tu vi miễn cưỡng ngang bằng mình.

Hai người nhanh chóng chuẩn bị một chút, Quốc Việt đứng một bên nhìn Đăng Quang, cười với hắn một cái như mời gọi, sau đó cũng nhanh chóng nhảy lên trên võ đài.

khắp người hắn thoáng tỏa ra sinh khí, nhưng cũng nhanh chóng được hắn thu lại, không hiện hữu ra nữa. Đây có vẻ là biểu hiện của việc áp chế tu vi, khi người thi triển giống như dựng một cái đập lớn, ngăn cản tu vi chân chính của bản thân lại, ép xuống bằng với mức độ mà người đó mong muốn.

Việc này cũng không có gì khó, đối với những người có cảnh giới cao thì chỉ như một chút thủ thuật nhỏ mà thôi. Bởi vậy mà nhìn ánh mắt Quốc Việt vẫn không có chút khó khăn gì, vẫn cứ là một lòng nhiệt huyết muốn đánh một trận với Đăng Quang.

Mà Cao Phong lúc này cũng đã chuẩn bị xong, trên ánh mắt có một tầng kiên quyết bao phủ, nhất định không được lép vế hơn đối phương được. Sinh mệnh của hắn không ngừng chuyển động, từng dòng sinh lực đậm màu luôn được tuần hoàn mà chảy đi khắp cơ thể.

Hắn nhằm thẳng phía trước, nhảy mạnh một cái lên võ đài, đứng đối diện với Quốc Việt. Cao Phong thoáng đưa tay ra hành lễ, thấy hắn như vậy, Quốc Việt cũng khẽ cười mà đưa tay ra theo.

Đúng vào lúc hai người đã có mặt trên sàn, bốn cái cột trụ kia mới đột nhiên hoạt động, tỏa ra một cột thần năng bắn thẳng lên trên. Bọn chúng chỉ thẳng cột sáng với nhau, tạo thành một cái màn bao quanh cả võ đài, giống như đang phong ấn hai người vào bên trong.

Nhìn thấy thế, cả hai cũng không có biểu hiện gì, chỉ khẽ chào nhau một cái, hoàn tất công đoạn ra mắt, chỉ chờ có hiệu lệnh của người quan sát. Hiển nhiên người có tư cách trông coi trận chiến sẽ là Quốc Tiến, rõ thấy hắn ta đang chăm chăm nhìn tới, đột ngột hô to.



“Bắt đầu!”

Tiếng hô lọt thẳng vào tai hai người trên võ đài, khiến ánh mắt nhìn nhau của họ chợt thay đổi, chiến ý từ từ dâng lên. Thân thể hai bên ngay lập tức tỏa ra sát khí, sinh lực cuộn trào bừng tỉnh, giống như hai ngọn lửa một vàng một bạc được tiếp thêm sức gió mà phực lên cao.

Ánh mắt Cao Phong chợt động, hắn cũng thầm vận lực trong người mà nhìn về phía trước. Từ thần thức của mình, hắn cảm nhận được tu vi người trước mặt đúng là ngang với hắn, chỉ là Cường Thể sơ kỳ.

Lập tức Cao Phong đương người thủ thế, sinh cơ trong đáy mắt cũng bừng sáng, theo dõi không sót một chi tiết nào ở chỗ người kia.

Nhưng mà ngay khi hắn vừa thoáng thấy Quốc Việt động đậy, đột nhiên chỉ thấy hắn khẽ cười một cái, thân ảnh liền biến mất ngay trước mặt Cao Phong.

Tâm thần Cao Phong chấn động, chưa kịp hiểu chuyện gì thì lại đột ngột cảm thấy phía trước có một nguồn lực cực mạnh đang lao tới, nhằm thẳng vào chính hắn.

Ầm!

Một quả đấm thật to được sinh khí bao bọc đánh thẳng tới giữa ngực Cao Phong, khiến cho hắn không kịp chống đỡ mà bị hất bay thẳng ra sau. Cơ thể hắn sau đó bị va vào thứ gì, khiến hắn bật dậy mà rơi xuống mặt đất.

Cao Phong lom khom ngồi dậy, cảm thấy toàn thân có một trận đau nhức truyền đi, khiến cho sắt mặt thoáng có chút khó coi. Thì ra thứ gây ra chấn động vừa rồi chính là Quốc Việt, thấy rõ tư thế xuất quyền của hắn vẫn còn chưa thu lại.

Quốc Việt nhìn tới chỗ Đăng Quang, bỗng cười khẽ mà lên tiếng.

“Đây là món quà ra mắt, đứng dậy tiếp tục đi!”

Nghe được mấy lời này, ánh mắt Cao Phong như được một tầng chiến ý che mờ, chẳng còn nghĩ nhiều nữa. Hắn khẽ đưa tay lau qua v·ết m·áu trên miệng, qua đòn vừa rồi cũng nhận ra sự lợi hại của người kia, chính là một người luyện thể.

Thể tu, tu luyện cơ thể đến mức cực hạn, là loại tu luyện mà tu sĩ giống như đem bản thân trở thành kim loại, từng ngày từng ngày đều rèn giũa không biết bao nhiêu lần.

Cho nên đối với thể tu mà nói, cơ thể của bọn họ vốn không khác gì thần khí thông thường, có khi còn cứng cáp hơn. Những trận chiến chỉ dùng thực lực mà đánh như thế này, thể tu chính là nỗi ác mộng cho bất kì kẻ nào dám đối mặt.



Nhưng mà giờ đây chiến ý trong mắt Cao Phong đã dâng cao, hắn từ từ đứng dậy nhìn về phía đối phương. Cơ thể hắn bỗng nhiên xuất hiện những tầng ánh sáng vàng bao bọc, ánh chớp như thoát ra từ lỗ chân lông mà chạy dọc khắp người hắn.

“Thuộc tính Lôi, không tệ, để xem Lôi của ngươi có thể giúp Kim của ta hoàn thành mài giũa hay không!” Quốc Việt nhìn lên, ánh mắt như có phần chờ mong mà nói.

Mắt hắn chớp chớp, trên bàn tay lập tức có ánh sáng bừng lên, thần lực trong người đang vận hành. Ngay tức khắc, Quốc Việt bắn người một cái, cơ thể ngay lập tức biến mất, chỉ còn thấy tàng ảnh ẩn hiện sau lưng.

Hắn đưa nắm đấm tới trước, dùng một đòn công kích, cả người như hóa thành một đường sáng mà lao nhanh, chỉ còn nghe tiếng gió rít gào.

Nhưng ngay khi nó tiếp cận với Cao Phong, thì xoẹt một cái, cơ thể Cao Phong liền lách qua một bên, né được đòn này. Lập tức Cao Phong vận lực, nắm đấm xuất hiện tia chớp, đưa lên dồn lực mà đánh thẳng tới trước mặt Quốc Việt.

Phập!

Bàn tay màu vàng đánh tới, đột nhiên bị thứ gì ngăn lại, một khắc sau mới phát hiện chính là bị Quốc Việt giữ lại trước mặt. Hắn đưa bàn tay Cao Phong ra một bên, cười nói.

“Không tệ, nhưng còn hơi thiếu một chút lực!”

Hắn đẩy mạnh một cái cơ thể Cao Phong đã lui ra mấy bước, trở lại với vị trí ban đầu. Vừa mới lui ra, Cao Phong đã lập tức vận lực bay lại, triển khai quyền thế tiếp tục công kích.

Hai người bắt đầu v·a c·hạm, lần này thì Cao Phong đã chạm được vào người của Quốc Việt, cho nên liền ăn miếng trả miếng không ngừng. Cả hai như những con thú tranh phong, không có một khắc nào ngừng nghĩ, khiến cho không gian bên trong vang lên từng hồi chấn động, nghe cứ như là tiếng sấm vậy.

Phanh phanh phanh phanh!

Một bên như một cột lốc vàng đang bùng cháy, bên trong còn có ánh điện liên tục tản ra, vô cùng huy hoàng. Trên người Cao Phong, lôi điện đang chạy dọc chạy xuôi, trong ánh mắt con có tia sáng bắn thẳng về phía trước.

Đối diện với hắn, Quốc Việt cũng đang hừng hực khí thế, thân thể màu bạch kim trở nên rực rỡ, hào khí ngút trời, tựa như thần linh đang tái xuất.

Nhìn thấy cảnh tượng với hai ngọn chiến ý này, người ở bên ngoài như Quốc Tiến cũng phải trầm trồ, khi không ngờ một người chỉ là sinh mệnh Thạch Thanh lại có thần lực đáng gờm như vậy.



Hắn nhìn tới Đăng Quang, âm thầm đánh giá, tuy rằng người này vẫn lép vế hơn so với Quốc Việt, nhưng lại không có lúc nào ngừng ra đòn, trong vài khắc còn có phần nhỉnh hơn.

Để hai người kia giao đấu một hồi, cuối cùng chớp thời cơ, Quốc Tiến mới bay thẳng lên trên đỉnh võ đài, dõng dạc hô xuống.

“Dừng lại!”

Tiếng hô này vừa dứt, cũng là lúc hai nắm đấm của hai người vừa tiến tới, song thủ đối chiến với nhau. Cả hai lập tức gây ra một đợt s·óng t·hần năng bắn ngược về hai phía, khiến cho hai người đồng dạng mà bị hất bay ngược ra sau.

Cả hai cùng một lúc bật dậy, nghe thấy tiếng nói của Quốc Tiến thì mới đồng dạng nhìn lên, sau đó lại hướng tầm mắt về phía đối phương. Bên trong ánh mắt của hai người vẫn còn hiện rõ chiến ý, sự bùng cháy của sinh mệnh vẫn chưa dừng lại, giống như còn có thể tiếp tục chiến đấu.

“Thế là đủ rồi, tất cả dừng!” Quốc Tiến đứng trên cao nói.

Hắn bỗng nhíu chặt mắt, bàn tay xoay mạnh một cái rồi nắm lại, lập tức không gian xung quanh trở nên vặn vẹo, màn sáng bao bọc võ đài nhanh chóng di chuyển.

Chúng rung lên một chút, sau đó từ từ thu lại, chỉ trong chốc lát đã hoàn toàn tiêu tán vào hư vô.

Nhìn thấy màn này, hai người Cao Phong với Quốc Việt mới dừng thủ thế, trở lại trạng thái ôn hòa như bình thường. Hai người nhìn nhau đôi chút, nhưng không nói gì, rốt cuộc Quốc Việt là người lên tiếng.

“Ngươi đánh hay lắm Đăng Quang, hôm nay tới đây thật tiếc quá, lần sau có dịp hãy đánh với ta!” Quốc Việt sảng khoái nói.

“Cảm tạ đã quá khen!” Cao Phong đáp.

Hắn sau đó lại hướng ánh mắt nhìn lên người bên trên, trong lòng bỗng hiện lên nỗi trầm ngâm. Nhìn thấy sự lợi hại của người này, khiến cho hắn có chút đề phòng.

Mà Quốc Tiến sau khi nói xong, cũng nhanh chóng hạ độ cao của mình, tới ngay chỗ hai người Quốc Việt và Đăng Quang đang đứng. Hắn liếc mắt nhìn sang hai bên, gật đầu một cái, sau đó mới mở lời.

“Đăng Quang, ngươi đi theo ta, ta sẽ thay mặc trưởng lão thu nhận người làm học trò. Trước lúc đó, ngươi phải cùng ta đi bái tổ nhận tông mới được!” Quốc Tiến dõng dạc nói.

Nghe được lời này, sắc mặt của mọi người đều như giãn ra, đặc biệt là Văn Khang lại càng thêm thở phào nhẹ nhõm. Duy nhất chỉ có Quốc Trinh, cô ta giống như có chút không ưa mắt, đột nhiên không nói gì mà quay người bay lên cao, rời khỏi nơi này.

Cao Phong sau khi nghe Quốc Tiến nói vậy, trong ánh mắt cũng có sự vui mừng, liền đưa tay hành lễ. Hắn sau đó cùng với Quốc Tiến và Văn Khang đi theo chỉ dẫn để bái tổ, tiến hành lễ nghi để gia nhập tông môn Thất Huyết.

Sưu Tầm, 21/12/2024 16:56:47

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện