{{ msgSearch }}

Chương 123: Trùng hợp

Loạn Thế Cường Sinh (c)

ĐoànThanh 2059 Chữ 31/12/2024 22:46:35

Chương 123: Trùng hợp

Sau khi hoàn thành các lễ nghi phức tạp, cuối cùng thì thân phận của Cao Phong đã chính thức trở thành học trò, danh hiệu học trò ngoại môn đời thứ mười chín, được đặc cách cho các quyền hạn phù hợp.

Hắn được sắp xếp nơi ở là một gian phòng tại bờ Đông, khi nào đạt thành tựu hoặc tích đủ điểm cống hiến nhất định, sẽ được phép xây dựng một tòa phủ riêng.

Việc này đối với Cao Phong thì hắn cũng không quan tâm lắm, bởi vì hắn từ đầu đã không có ý định gia nhập tông môn ma đạo này, cho nên chỗ ở cũng không cần phải quá cầu kỳ.

Nơi ở của hắn, trùng hợp là lại ở gần với Văn Khang, cho nên từ công đoạn chuẩn bị vật tư sinh hoạt, tất cả đều nhờ Văn Khang chỉ dẫn. Nhờ vậy mà Cao Phong cũng biết thêm nhiều thứ, rõ ràng mọi địa điểm được và không được tới trong tông.

Tới chiều, ánh mặt trời dần xuống núi, nhường chỗ lại cho màn đêm cô tịch, cũng là lúc Cao Phong hoàn thành xong mọi vấn đề cần biết trong Thất Huyết này. Nơi đây có quá nhiều lễ nghi và giáo điều, khiến cho đầu óc Cao Phong khi nghe Văn Khang nói cứ oong oong lên không thôi.

“Thôi, ta cho ngươi một cuốn điển tịch về lịch sử trong tông, thứ này rất quan trọng đó. Bây giờ ta phải về phòng lo xem thử anh của ta rồi!” Văn Khang lấy từ trong túi ra một cuốn sách, đặt lên trước mặt Cao Phong.

“Anh ngươi, anh ruột của ngươi sao?” Cao Phong hỏi lại.

“Ta quên nói cho ngươi nữa, ngoài những người kia ra, ta còn có một người anh ruột cũng là học trò trong tông, nhưng hiện tại anh ta có một số vấn đề, cho nên cần người chăm sóc!” Văn Khang nói, hắn đương xoay người rời đi.

“Để ta đi với ngươi, dù gì thì ta cũng phải chào qua một tiếng mà!” Cao Phong lên tiếng nói.

“Được, để ta dẫn đường!” Văn Khang đáp.

Nói xong hai người một trước một sau, rời khỏi phòng mà đi về phía Tây của khu nhà ở. Nơi này người ở cũng khá nhiều, nhưng đa số đều là học trò khác nhau, không được gia nhập hai bờ Đông Tây.

Bọn họ ở nơi này tự mình tu luyện, nếu may mắn đạt được thành tích gì, hay được các vị trưởng lão nhìn trúng, sẽ có cơ hội gia nhập hai bờ. Nhưng mà tỉ lệ được như vậy rất khó, chỉ có cách đơn giản nhất là được học trò trong bờ đề cử, hoặc ban đầu được trưởng lão ưu ái mà thôi.

Sở dĩ nơi ở của Văn Khang đặt tại nơi này, bởi vì ngoài làm học trò của bờ Đông, hắn còn kiêm luôn việc giá·m s·át và phân phó nhiệm vụ cho các học trò ở đây.



Phòng mà Văn Khang nói, chính là một căn ở gần với chỗ của hắn, tiện thể để hắn có thể chăm nom. Trên đường đi tới đây, Cao Phong cũng nghe Văn Khang nói một số tin tức, cũng ngờ ngờ được điều gì đó.

“Vào đi!” Văn Khang mở lời.

“Được, anh của ngươi ở đâu!” Cao Phong đáp lại.

Hai người bước vào trong căn phòng khá lớn, nơi đây được ánh sáng từ các viên đá chiếu rọi, cho nên không gian vô cùng rõ ràng. Cao Phong đi vào trong đó, đã bị sự hấp dẫn từ các viên đá phát sáng trên tường thu hút.

“Anh ta lúc trước rất thích thu thập các loại đá sáng như thế này, bởi vậy mà trong đây có nhiều loại đá hay lắm!” Văn Khang đột nhiên nói.

Hắn ta hình như cũng nhìn lướt qua mặt Đăng Quang, thấy ánh mắt tò mò quan sát của người này nên hắn mới chủ động lên tiếng giải thích.

Nghe hắn nói vậy, Cao Phong chỉ khẽ mỉm cười gật đầu, tiếp tục bước vào bên trong đi tới gian phòng khác. Hắn đi tới phía trước, chợt thấy có vài cô người hầu từ trong đó đi ra, đều lễ phép chào với hai người rồi mới rời đi.

Thấy vậy, Cao Phong cũng không có gì bất ngờ, lại quay đi nhìn tới trước. Vừa mới liếc tới, cặp mắt của Cao Phong đã đứng tròng lại, như có một điều khiến hắn vô cùng bất ngờ.

Hắn ngỡ ngàng nhưng cũng không dám làm điệu bộ đó lâu, liền thu ánh mắt đó lại mà nhìn tới. Ở đó, có một người thanh niên đang nằm trên giường đá, mặt mày tê tái, tay chân đôi chỗ có màu bầm, giống như một kẻ bất lực.

Nhưng mà điều làm Cao Phong ngỡ ngàng đó là, dung mạo người này, chính là người ngày đó đã tìm đến chỗ của hắn cùng Phạm Bá, cuối cùng bị Phạm Bá một đòn đánh bại.

Hắn chính là Triệu Khai, người mà ngày đó đã dùng thuật pháp tìm ra nơi ở của Phạm Bá, ban đầu t·ruy s·át hai thầy trò hắn, cuối cùng chịu kết cục như thế này.

“Không ngờ anh của Văn Khang lại là hắn, thật sự trùng hợp vậy sao!” Cao Phong thầm nghĩ.

Ánh mắt của hắn thoáng hiện lên sự mơ hồ, mà hình ảnh này cũng lọt vào mắt của Văn Khang. Văn Khang nhìn thấy thế thì nghĩ hắn đang không hiểu chuyện gì, cho nên mới lại thở dài nói.



“Anh ta vào năm trước có đi ra ngoài tham gia t·ruy s·át một người nào đó, cuối cùng ta nghe nói anh ấy b·ị đ·ánh trọng thương rất nặng. Hiện tại tuy mạng sống vẫn còn giữ, nhưng mà căn cơ đã hoàn toàn vỡ nát, sinh mệnh cũng ngừng hoạt động, trở thành một người bất lực chỉ có thể duy trì bằng chút sinh lực từ bên ngoài truyền vào!”

Văn Khang nói luôn một câu dài, khuôn mặt hiện lên sự bi thương mà nhìn về phía người nằm trên giường đá kia. Bên trong ánh mắt còn thể hiện một chút không cam lòng, khiến hắn bất giác nhớ lại chút chuyện cũ.

Vào ngày hôm đó, cái ngày mà cả tông môn nhận được tin tức trưởng lão Mai Táng t·ử t·rận, rất nhiều người trong tông liền không tin được chuyện này.

Việc này đến tai tông chủ, khiến ông tức giận, lập tức cho người lùng sục khắp nơi, dùng mọi thủ đoạn để bắt được địch nhân kia. Ngoài ra tông chủ còn hứa cho những học trò xung phong tham gia một viên đan dược quý, khiến cho rất nhiều người động tâm mà gia nhập.

Anh cả của Văn Khang cũng vậy, Triệu Khai cũng là người tham gia vào nhiệm vụ này, muốn dành cho mình viên đan dược để tăng tiến tu vi. Không ngờ biến cố xảy ra, khi đi thì cả người lành lặn, khi về thì nằm trên cán, thân thể không còn chút sinh cơ.

Nhớ lại hình ảnh hôm đó, Văn Khang không khỏi xúc động càng thêm xúc động, khiến cho hai mắt hắn đỏ hoe. Hai anh em hắn vốn là trẻ mồ côi, nhờ vào một chút khí vận mới vào được tông môn này, muốn sau khi tu vi đại thành sẽ trả thù cho cha mẹ.

Triệu Khai cũng vì mối thù này mà ôm hận, không từ thủ đoạn để tăng tiến tu vi, từ việc tiếp cận cháu gái của trưởng lão họ Ngô, tiếp đến lại tham gia nhiệm vụ kia, rốt cuộc chỉ muốn bản thân có đủ năng lực để trả thù.

Không ngờ cuối cùng thù còn chưa báo được, thân thể lại sống không ra sống, c·hết không ra c·hết, vô lực phơi mình trên giường đá băng, chẳng biết có thể kéo dài tới khi nào.

Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy tâm sự của Văn Khang, Cao Phong không hỏi cũng đoán được. Hắn thở dài mà cúi người chào một cái, sau đó mới quay người rời đi, khiến cho Văn Khang chợt tỉnh lại khỏi kí ức mà đi theo hắn.

Hai người đi ra khỏi căn phòng đó, lập tức có người hầu nữ lại đi vào, tiếp tục chăm sóc cho Triệu Khai. Tuy hắn hiện giờ đã thành một phế nhân, nhưng thân phận học trò bờ Đông kia vẫn mãi trường tồn, cho nên luôn được đối đãi hết sức chu đáo.

Văn Khang đi theo Cao Phong ra ngoài, ánh mắt bi thương cũng đã tan mất, lập tức mở miệng nói.

“Đăng Quang, ta...”

“Không cần nói gì đâu, ta hiểu mà!” Cao Phong lên tiếng.



“Vậy thì tốt quá!”

“Ta còn có việc cần sắp xếp, xin phép đi trước!” Cao Phong nói.

Hai người chào nhau một cái, Cao Phong liền rời đi mà trở về nơi ở của hắn, trong lòng không thôi suy nghĩ. Hắn luôn nghĩ cách để có thể cứu lấy Phạm Bá, làm sao để có thể tìm ra phương pháp gì mới có thể hoàn thành việc này.

Trong vô thức suy nghĩ, Cao Phong đã đi tới trước nơi hắn ở từ lúc nào, liền nhanh chóng đưa tay đẩy cửa bước vào trong. Nội thất căn phòng vô cùng sang trọng, tuy chỉ là học trò ngoại môn nhưng vẫn đối đãi rất tốt, khiến cho người khác không có chút khó chịu nào.

Cao Phong bước vào trong đó, gương mặt cũng hiện lên vẻ hài lòng, thoáng ngửi thấy mùi thơm từ khói trong lò hương từ đó bay ra. Hắn đi tới giữa phòng, liền ngồi xuống bắt đầu tổng kết lại mọi chuyện, nhanh chóng chìm vào trong không gian tâm thức.

Không gian này mỗi lúc một phát triển, bây giờ đã lớn tới mức nào thì Cao Phong cũng chả buồn tìm hiểu. Hắn chỉ biết mỗi khi thần thức của hắn lớn mạnh, thì không gian trong này sẽ lớn hơn đó, cứ như vậy mà cảm nhận.

Cao Phong từ từ nhìn vào viên sinh mệnh của mình, thân ảnh cầm búa của hắn vẫn liên tục huy động, ngày ngày thúc đẩy vào viên sinh mệnh để phát triển vết nứt lớn hơn.

“Hiện tại tu vi của ta đã đến cuối mức Cường Thể hậu kỳ, nhờ có vết nứt lúc kiểm tra mà ta có thể cảm nhận được tu vi sắp đột phá tới Tôi Thể!” Cao Phong thầm tự nói.

Nếu như nói Rèn thể là rèn luyện căn cơ gân cốt, phát triển bản thân vượt lên mức người thường, còn Cường Thể chính là đem sinh lực để bồi đắp lên nhục thân, cường hóa khiến nó ngày càng cường đại.

Còn Tôi Thể chính là một bước tiến mới, vừa tôi luyện vừa bài tiết, loại bỏ hết tạp chất dư thừa của thân thể người phàm, đúc kết để tiến vào cấu trúc siêu nhiên.

Có thể nói rằng, người đạt tới cảnh giới Tôi Thể, chính là người có cơ thể không khác một món pháp bảo đã trải qua nhiều lần tôi luyện, cơ thể chính thức đạt trên mức độ siêu phàm.

Nếu như Tôi Thể đại thành, đạt được cảnh giới Luyện Cân, chính là đã chân chính tiến vào giai đoạn Chân Thân, đạt được viên mãn của bước đầu trên con đường cường giả.

Vì vậy mà việc đột phá lên cảnh giới Tôi Thể vô cùng quan trọng, có thể tiến xa hay không đều dựa vào từng bước đột phá này. Đây là điều mà Cao Phong đã tìm hiểu được trong nhiều bí tịch trong các thư viện hắn đã đi qua, hắn hiểu rất rõ nên càng phải cẩn thận trọng hơn rất nhiều.

Tiếp theo hắn lại nhìn theo sở học của bản thân đạt được, muốn kiểm tra lại một chút về các loại công pháp mà hắn đã sở hữu.

“Hiện tại Thái Hư Công ta đã đạt được tầng hai, tiếp theo chắc phải chú tâm tu luyện loại công pháp này!”

“Ngoài ra còn có Long Tranh Hổ Đấu, ta còn phải tranh thủ tiếp thu mới được!” Cao Phong thầm nghĩ.

Sưu Tầm, 31/12/2024 22:46:35

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện