{{ msgSearch }}

Chương 121: Giao thủ áp chế tu vi

Loạn Thế Cường Sinh (c)

ĐoànThanh 2079 Chữ 17/12/2024 19:24:08

Chương 121: Giao thủ áp chế tu vi

Hắn nhìn lên phía trước, cũng chợt nhìn qua ánh mắt của Văn Khang, thấy rõ sắc mặt người kia cũng thay đổi như hắn. Cả hai người ngay lập tức nhìn tới, từ trong thần thức phát hiện đằng trước có một người thanh niên đang đứng.

Người này tướng tá cao ráo, mái tóc dài buộc gọn, mặc bên ngoài là bộ áo dài màu trắng đen. Hắn ta đang đứng trên không trung, từng bước hạ xuống đứng cạnh ngay người con gái vừa mới tới kia.

Mà Văn Khang khi nhìn thấy người này, khuôn mặt liền hiện lên vẻ kính trọng, vội vàng bước lên một bước nói.

“Quốc Việt, đây là học trò mới vừa...”

“Hừ, ta biết rồi, ta đâu có điếc, ta tới đây chỉ muốn xem căn cơ của người này!” Người nam này nói, tên của hắn là Quốc Việt.

Hắn và người nữ bên cạnh, còn có một người nữa là Quốc Tiến đều là ba anh em với nhau. Bọn họ được gọi là tam cường bờ Đông, trở thành học trò xuất sắc nhất trong thế hệ hiện tại mà bờ Đông đào tạo ra được.

Chính vì thế cho nên tính tình của ba người này vô cùng kiêu căng, tuy không quá xấu xa nhưng lại khiến người khác cảm thấy như bị chèn ép.

Ngay cả Văn Khang cũng vậy, tuy đã tiếp xúc lâu với những người này, nhưng đột ngột thấy Quốc Việt đi tới, lại khiến tim hắn đập nhanh hơn mức bình thường.

Hắn nghe vậy thì lui ra một bước, để trống một khoảng cho Quốc Việt nhìn về phía Đăng Quang.

Lại nói về phía Cao Phong, khi hắn thấy người này đi tới, nét đề phòng trong mắt cũng không bớt đi, trái lại càng dâng lên cao. Hắn không có để lộ ý tứ này lên trên mặt, nhưng trong lòng lại luôn nhìn về phía hai người nam nữ kia mà đề phòng.

Lúc này đây, người tên Quốc Việt kia cuối cùng cũng liếc tới trước, nhìn về phía Cao Phong mà dò xét. Ánh mắt hắn lóe sáng, đang dùng thần thức để xem qua căn cơ và toàn thân của Cao Phong.

“Căn cơ không tệ, hình như từ lúc tu hành tới giờ, ngươi chưa từng gặp cản trở phải không vậy!” Quốc Việt tấm tắt nói.

Trong ánh mắt của hắn ta cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên, người này tu vi không cao, nhưng căn cơ kia đã thể hiện rõ rằng hắn trong quá trình tu luyện không có mấy khó khăn.

Nhưng mà hắn lại có chút nghi ngờ, nếu không có khó khăn gì, vậy làm sao mà người này lại chỉ dừng ở Cường Thể khi tuổi đời đã tầm ba mươi.

“Này, loại sinh mệnh của ngươi là gì vậy Đăng Quang!” Quốc Việt có chút thắc mắc, lên tiếng hỏi.



“Sinh mệnh của ta là Thạch Thanh!” Cao Phong khẽ nói.

“Cái gì, sinh mệnh Thạch Thanh, hèn chi bao nhiêu năm mà chỉ ở lại Cường Thể, nếu vậy thì tu tới khi nào để lên được Tâm Đức đây!” Quốc Việt cười ha ha, trong lòng như gỡ được khúc mắc.

Hắn cuối cùng cũng hiểu, căn cơ người này tuy tốt, nhưng sinh mệnh lại thuộc loại bỏ đi, cho nên tuổi đã cao mà chỉ đạt tới mức tu vi như thế này.

Điều này khiến cho Quốc Việt càng cười lớn, không ngờ một người như vậy cũng có thể đi vào Thất Huyết, chẳng lẽ là may mắn hay sao.

Mà Văn Khang khi nghe Cao Phong nói, ánh mắt liền mở to mà ngỡ ngàng, hắn không ngờ người này lại mang sinh mệnh Thạch Thanh, loại sinh mệnh có khả năng tu luyện thấp nhất.

Tới lúc này thì trong thâm tâm của Văn Khang lại có sự hụt hẫng, cảm giác giống như niềm tin bị tổn hao. Nhưng mà đột nhiên lại có tia sét xoẹt ngang đầu hắn, khiến hắn suy nghĩ rõ ràng.

“Nếu chỉ là Thạch Thanh, làm sao mà có thể vượt qua kiểm tra kia được!” Văn Khang thầm nghĩ.

Hắn thoáng nhìn lại khuôn mặt Đăng Quang, lại thấy người này không có thay đổi gì, gương mặt vẫn giữ được sự bình tĩnh như vậy. Biểu hiện này của Đăng Quang khiến hắn kinh ngạc, vẫn tự nhủ là không hiểu rõ tâm tư sâu rộng của người này.

“Đúng là không thể xem thường người này, nhất định có bí mật khác!” Văn Khang tự nhủ.

Mà Cao Phong đang nhìn về phía trước, thấy khuôn mặt quở trách của hai người kia thì cũng không có biểu hiện gì. Hắn từ lúc tu hành tới nay, chưa từng quan tâm thể chất, chưa từng quan tâm sinh mệnh, chỉ một lòng hướng học, chăm chỉ tu luyện mà phát triển không ngừng.

“Chỉ là sinh mệnh Thạch Thanh, còn muốn gia nhập bờ Đông của chúng ta, bộ muốn gây ra trò cười hay sao!” Quốc Trinh bên cạnh lên tiếng.

“Còn không mau cút khỏi đây!”

Vừa nãy khi cô ta thoáng thấy có người khác tới đây, qua quan sát đã thấy người này không có thứ gì đặc biệt. Giờ khắc này còn nghe thêm hắn là sinh mệnh Thạch Thanh, lại khiến Quốc Trinh tỏ ra khinh thường hơn nữa.

“Nhưng mà đúng là hắn ta cũng đã vượt qua kiểm tra, chúng ta không thể bỏ qua điểm này được!” Văn Khang đứng một bên đột ngột lên tiếng.

Hắn vẫn tin tưởng vào người này, bởi vì hắn nhớ lại lúc người này mới từ bên trong kiểm tra kia đi ra, uy thế lúc đó khiến người như hắn cũng phải hoảng sợ.

Chưa bao giờ Văn Khang có cảm giác như thế, nhưng lúc đó lại xuất hiện ở chỗ người này, cho nên càng khiến cho hắn có cảm giác con mắt nhìn người của hắn lần này không hề sai.



“Cũng đúng, cũng đúng!” Quốc Việt đột ngột lên tiếng.

“Đúng là hắn đã vượt qua kiểm tra thì cũng không phải loại bỏ đi được. Quốc Trinh em đừng nói nữa, ta đã nghe nhiều người có sinh mệnh Thạch Thanh vẫn vượt thác mà đi lên rồi, chỉ là không biết hắn có phải loại người đó hay không mà thôi!”

Quốc Việt lên tiếng, điệu cười trên mặt cũng đã giảm bớt mấy phần, chỉ còn vài nét tinh nghịch ở khóe miệng kia.

“Em cho rằng chỉ là may mắn mà thôi, lúc kiểm tra đâu ai giống của ai, vẫn không nên giữ tên này làm gì!” Quốc Trinh đáp lại.

Nghe cô ta nói như thế, điệu cười trên mặt Quốc Việt mới tắt hẳn đi. Hắn xoay người ra sau, nhìn về một hướng vô định, bất ngờ lên tiếng nói.

“Này, tên kia, còn không mau ra đây đi, còn quyết định có cho hắn nhập môn ở chỗ chúng ta không chứ!”

“Quốc Việt, ngươi càng ngày càng ăn nói không biết phép tắt rồi!”

Đột nhiên gần như tức khắc, trên đỉnh đầu bốn người vang lên tiếng nói, tiếp ngay sau đó liền có một đường ánh sáng đánh thẳng xuống dưới, phát ra âm thanh b·ạo đ·ộng.

Luồng ánh sáng này tỏa ra uy áp cực mạnh, một đường thân ảnh đang từ trong đó đi ra, xung quanh thân thể có xung kích như được bộc phát, chấn động ra khắp bốn phương.

Chỉ khi thân ảnh này mở mắt, lớp khí lực sung mãn kia mới từ từ thu lại, khiến cho không gian chấn động mới dần trở lại trạng thái ban đầu.

Người này bước một bước, tàn ảnh đã xuất hiện phía sau, vừa nghe tiếng gió rít đã thấy hắn đứng trước mặt Cao Phong. Thân thể người này cao lớn, ánh mắt sâu cùng với sống mũi cao, đôi chân mày đậm càng khiến cho khí chất bất phàm trở nên đậm đà.

“Chuyện này là sao đây, ngươi có đề xuất gì không Quốc Việt!” Người này đột ngột mở miệng.

Vừa nhìn thấy hắn ta, Văn Khang đã không giấu nổi sự sợ hãi trong lòng, liền đưa tay ra cung kính hành lễ. Nhưng mà người này vẫn không quan tâm, bởi vì hắn là Quốc Tiến, đang đưa mắt nhìn về phía người hắn đặt ra câu hỏi.

“Ngươi tính sao, ta định cho hắn cùng với ta giao thủ một chút, nếu trong vòng mấy hiệp có thể chịu được, vậy thì cho hắn gia nhập với chúng ta!” Quốc Việt lên tiếng nói.



“Giao thủ, Đăng Quang chỉ là tu sĩ cảnh giới Cường Thể, nếu giao đấu không phải sẽ dễ dàng thất thủ sao!” Văn Khang mở trừng mắt nói.

Vừa nghe Quốc Việt nói, Văn Khang đã không nhịn được mà lên tiếng đáp trả.

Tu vi của Quốc Việt đã là cường giả ở cảnh giới Tâm Đức, làm sao có thể giao thủ với Cường Thể cơ chứ, như vậy chẳng phải chỉ bằng một đòn đã giải quyết được đối phương hay sao.

“Không sao, không sao, ta sẽ áp chế tu vi, chỉ còn ở mức Cường Thể mà thôi. Ngươi thấy sao Quốc Tiến?” Quốc Việt cảm thấy có chút đơn giản, trả lời nhanh gọn.

Áp chế cảnh giới là cách mà người có tu vi cao hơn giao đấu công bằng với người có tu vi ở dưới, có thể dùng nó mà đánh giá đúng thực lực của một người.

Một khi áp chế tu vi, sẽ là hạn chế lớn đối với nhiều tu sĩ, bởi vì có rất nhiều công pháp hay thần thông phải cần tu vi nhất định mới có thể thi triển.

Tuy vậy đối với Quốc Việt mà nói, từ ánh mắt có thể thấy hắn không có biểu thị chút khó khăn gì, bởi thể loại mà hắn tu luyện, chính là thể tu.

Nghe qua đề xuất của em mình, Quốc Tiến cũng nghiêm mặt một hồi lâu, suy nghĩ đôi chút. Lại như ngay khắc sau, lập tức lên tiếng.

“Như vậy cũng được, lập tức tiến hành đi!” Quốc Tiến hằng giọng nói.

Hắn nhìn lướt về phía Đăng Quang, cũng như nhìn về hai người Quốc Việt và Quốc Trinh mà thầm đánh giá. Quốc Việt thì khí thế hừng hực, sẵn sàng cho trận chiến, còn Quốc Trinh thì vẫn giữ một vẻ mặt khinh thường đối với Đăng Quang.

Nhưng còn Đăng Quang bên kia, vẻ mặt của hắn lại giữ một nét bình tĩnh đến kinh ngạc, lại không biết đang lo sợ hay đang tự tin nữa. Quốc Tiến nhận định, nếu như hắn thay chỗ người này, nhất định sẽ không thể giữ được vẻ lặng như mặt nước kia được.

Điều này khiến cho Quốc Tiến ban đầu nghi ngờ, nhưng sau một nhịp thở cũng loại bỏ ý nghĩ đó trong đầu. Hắn lại quay sang phía những người đang có mặt, trực tiếp nói.

“Chúng ta đi tới võ đài của bờ Đông!” Quốc Tiến nói.

Ngay khi nói xong, hắn liền nhìn qua hai người em của mình mà gật đầu một cái, giống như đang ra hiệu. Lập tức cả ba cùng nhau hóa thành một đường sáng, nhằm thẳng một hướng mà bay lên.

Văn Khang cũng thở dài một hơi, lại nhìn qua hướng Đăng Quang như khích lệ, vẩy tay một cái như muốn nói hắn đi theo.

Đáp lại người này, Cao Phong chỉ thầm gật đầu mà không nói gì, hai người cũng nhanh chóng hóa thành luồng sáng mà bay đi, tiến tới địa điểm đã chỉ định.

Cao Phong bay ở phía sau, trong lòng hiện tại có chút suy nghĩ về cuộc giao thủ giữa hắn và người kia. Hắn tuy không dám chắc chắn, nhưng đã nói là giao thủ, chắc hẳn là không nguy hiểm tới tính mạng.

Vả lại người kia đã nói sẽ áp chế tu vi, điều này càng khiến cho Cao Phong an tâm hơn. Hắn thở dài một hơi, nhìn qua cánh tay b·ị t·hương trước kia của mình.

Cánh tay của hắn đã hoàn toàn bình phục, cơ thể cũng đã hồi phục lại những tổn thương trước đó. Hắn thầm nghĩ sau này phải cảm tạ Văn Khang, nhờ có hắn mà Cao Phong mới khôi phục lại như thế này, thậm chí còn hình như mạnh hơn trước một chút.

Sưu Tầm, 17/12/2024 19:24:08

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện