Tủ truyện

Chương 120: Về bờ

Loạn Thế Cường Sinh (c)

ĐoànThanh 1992 Chữ 17/12/2024 19:24:08

Chương 120: Về bờ

“Vậy rốt cuộc ngươi thật sự muốn nói gì với ta!” Cao Phong đứng lại nói.

Vừa nghe tiếng của hắn, Văn Khang cũng có chút ngỡ ngàng nhưng sau đó đã lấy lại trạng thái bình thường mà quay mặt lại, nhìn về phía sau.

Hắn giữ khuôn mặt lộ rõ vẻ thiện chí, bước chân cũng dừng hẳn mà đáp lại Cao Phong.

“Ta muốn ngươi về với bờ Đông của ta, trở thành trực thuộc trong bờ Đông Thất Huyết tông!” Văn Khang vừa nói, vừa gõ nhẹ ngón tay lên mu bàn tay.

Sắc mặt của Cao Phong không có chút gì biến đổi, khi nghe tới điều này, vẫn giữ một vẻ điềm tĩnh, lại đôi khi có chút giống như suy nghĩ. Điều mà người này nói, Cao Phong đã sớm nhìn ra, chỉ là cố tình hỏi lại như vậy.

Nhưng mà Cao Phong cũng không ra quyết định ngay lập tức, vẫn cố giữ vẻ mặt như thể đang mông lung, bởi vì hắn còn muốn dò hỏi thêm một số chuyện từ người này.

“Ngươi có thể giới thiệu cho ta về những vị trưởng lão chủ trì của bờ Đông được không?” Cao Phong từ từ nói, không lộ ra chút ý tứ nào.

Lời này lọt vào tai Văn Khang, khiến hắn chỉ cười nhẹ lên một chút, ban đầu cũng có suy nghĩ gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn nghĩ Cao Phong chỉ đang tò mò.

Hắn bắt đầu thở ra một hơi, dùng giọng điệu bình thản mà đem những thông tin mà người kia cần, trực tiếp kể ra.

“Trong bờ Đông chúng ta, gồm có ba vị trưởng lão, đó là trưởng lão Nhị Hoa, trưởng lão Anh Đào và trưởng lão Lý Trường. Cả ba người đều là những vị cường giả có tu vi kiệt xuất, đã tọa trấn bờ Đông mấy trăm năm nay rồi!” Văn Khang dùng ánh mắt thể hiện thiện cảm, nói từ từ với Cao Phong.

Nghe tới đây, tuy bên ngoài Cao Phong vẫn giữ nét bình thường nhưng trong lòng lại chợt hiện lên suy nghĩ. Hắn nhớ lúc trước Thiết Thiệt có nói qua tên của vị trưởng lão ngày đó đã đuổi g·iết hắn, hình như có tên là Ngô Phước Hùng.

“Vậy thì bờ Đông này, không có kẻ đó!” Cao Phong thầm nghĩ.

Hắn cũng có chút yên tâm, khi có thể gia nhập bờ đông này, cũng có sự tiếc nuối, khi những người vừa nói lại hình như không có tên của người hạ sát Phạm Bá. Cao Phong còn nghĩ rằng nếu người đó ở bờ Đông này, hắn có thể dễ dàng nắm bắt thông tin, nhưng giờ lại có vẻ khó khăn hơn rồi.



“Vậy còn vị trưởng lão Ngô Phước Hùng, vị này có phải thuộc bờ Tây đúng không!” Cao Phong đột nhiên lên tiếng.

“Ngươi cũng biết trưởng lão Ngô Phước Hùng sao, ông ta thuộc bờ Tây, cách đây không lâu ông ta đã ra ngoài thực hiện nhiệm vụ cùng với mấy người học trò, sau khi trở về thì liền bế quan rồi!” Văn Khang có chút ngạc nhiên, lên tiếng đáp lại ngay lập tức.

“Ta lúc trước nghe danh trưởng lão Ngô Phước Hùng, cho nên trong lòng cũng có chút hâm mộ đối với ông ta!”

“Vậy sao...!” Văn Khang có chút khó khăn. cẩn thận thốt ra vài tiếng.

Trên mặt hắn cũng còn nét nhiệt tình như ban nãy, nhưng trong lòng lại dâng lên sự khổ sở. Vừa nghe người bên cạnh nói có sự hâm mộ đối với Ngô Phước Hùng, hắn đã nghĩ ngay người này dùng cách nói như thế để từ chối khéo hắn, muốn gia nhập bờ Tây đây mà.

Chuyện này đối với bờ Tây mà nói, cũng không có gì khác biệt nhưng lại là sự yếu càng thêm yếu đối với bờ Đông của hắn ta. Cho nên làm cho hắn cảm thấy có một chút mất mát, mất đi niềm hy vọng đã gieo vào người này.

“Ta nghĩ kĩ rồi, ta sẽ xin gia nhập bờ Đông, ngươi có thể giúp ta thưa chuyện với mấy vị trưởng lão được không?” Cao Phong đột nhiên lên tiếng.

“Ha... hả!” Văn Khang sững sờ.

Hắn vừa nghe người này nói, chính là muốn vào trong bờ của hắn, lập tức tinh thần trở nên chấn động. Vẻ mặt của Văn Khang nhanh chóng mừng rỡ, lập tức gật đầu một cái, cuối cùng bay lên phía trước dẫn đường đi về bờ đông.

Hai người một trước một sau, hóa thành hai điểm sáng mà bay bên trong khu vực của tông môn Thất Huyết, lao đi vun v·út về phía trước.

Ánh mắt của Văn Khang thoáng nhìn lại phía sau, lúc này mới thầm nhìn thấy tu vi của người này, trong lòng cũng có chút trầm ngâm. Tuy người này có tu vi không cao, nhưng dù sao đã vượt qua lần kiểm tra kia, rõ ràng là không chỉ đơn giản như vậy.

Văn Khang càng nghĩ càng củng cố thêm cho quyết định của mình, bởi vì hắn còn hy vọng thêm về người này, có thể sau này lại giúp hắn nhiều chuyện quan trọng khác.

Ý định của Văn Khang đột nhiên lúc này trỗi dậy dữ dội, khiến hắn không nhịn được mà nghĩ ngay trong đầu. Hắn muốn trở thành người sở hữu thất huyết, sau này sẽ có cơ hội tranh đoạt trở thành tông chủ.



Bởi vì trở thành tông chủ thì hắn mới có thực lực để thống nhất các thế lực, một lần định hình lại phương Nam.

Nhưng mà muốn làm thế thì hắn cần lôi kéo nhiều người xung quanh mình, sau này có thể hỗ trợ hắn. Mà Cao Phong kia chính là một trong những người được Văn Khang nhắm tới, hắn rất tin tưởng vào quyết định này của mình.

. . .

Hai người di chuyển một hồi, cuối cùng cũng tới được bờ Đông trong tông môn Thất Huyết. Trên đường tới đây, Văn Khang cũng đã giới thiệu sơ qua về các học trò thuộc bờ Đông một lần, nhằm giúp cho Cao Phong có thể hiểu rõ về vai vế sau này.

Ngoài ba vị trưởng lão ra, còn có các học trò xuất sắc của bọn họ, gồm có năm người đều đã đạt được thành tựu tu vi nhất định.

“Đầu tiên phải kể tới là anh cả Quốc Tiến, thứ hai là Quốc Việt, thứ ba là Quốc Trinh, cả ba người đều là những người nhập môn sớm hơn ta!” Văn Khang nói.

Trong mắt hắn nhìn sang Cao Phong, dường như có một chút lo lắng đang từ từ hiện lên, bởi vì hắn sợ rằng ba người kia sẽ không chấp nhận người này, tới lúc đó thì thật hao phí công sức của hắn.

Nhưng hắn cũng tự nảy ra trong đầu vài ý nghĩ, để lúc đó nếu có bị họ làm khó, thì cũng có thể nói đỡ vài câu cho Cao Phong, giúp người này tiến nhập vào bờ Đông thuận lợi nhất có thể.

Mà Cao Phong đi một bên khi nghe vậy thì trong lòng cũng có sự đề phòng, hắn rất ngại khi tiếp xúc với những người có tu vi cao, bởi vì trong người hắn có không ít bí mật không muốn để người khác phát hiện.

Hắn đang suy nghĩ, đột nhiên trong thần thức dâng lên cảm giác, sau lưng đang có thứ gì tiến tới gần, khiến Cao Phong bất thình lình quay mặt ra sau.

Ngay sau lưng của hắn, thấy rõ ràng một đòn ánh sáng màu tím đang bắn nhanh về phía này, tỏa ra sát khí như muốn lấy mạng hắn vậy.

Theo phản xạ, khiến cho Cao Phong liền vận lực nhảy mạnh một cái, tránh khỏi đường ánh sáng tím đang bắn tới kia. Vừa khi né sang, hắn lại nhìn lên phía trên, trông thấy cách đó không xa có một người phụ nữ với bộ áo dài màu tím đang nhìn hắn.

Ánh mắt cô ta sắc lạnh, đôi chân thon dài đang đứng trên nóc nhà gần đó mà quan sát xuống phía dưới. Đột nhiên cô ta lại giơ cánh tay lên, lập tức xung quanh xuất hiện mấy chục mũi nhọn ánh sáng, lần nữa trực tiếp bắn về hướng Cao Phong.



Kỹ thuật dùng thần niệm điều khiển của cô ta vô cùng cao siêu, cho nên quỹ đạo bay của những mũi ánh sáng này trở nên cực kỳ phức tạp, không theo quy luật gì càng khiến đối phương khó lòng né tránh.

Trông thấy những mũi sáng này đang bay đến, Cao Phong cũng nhanh chóng vận lực, định nhảy người ra sau công kích ngược lại. Hắn nghĩ nếu như vậy, dù quỹ đạo kia có khó tới đâu, một khi bị phản kích, cũng phải nhanh chóng tan biến.

Nhưng mà ý nghĩ chỉ vừa mới trong đầu, chưa kịp tạo thành động tác, thì đã thấy Văn Khang ở một bên bất ngờ lướt sang. Hắn xoay bàn tay ra trước một cái, lập tức ở xung quanh hai người xuất hiện một cái màn chắn thuật pháp, ngăn chặn mọi công kích ở bên ngoài ập tới.

“Quốc Trinh, mong chị dừng tay, người này là học trò mà ta dẫn tới!” Văn Khang bất chợt lên tiếng nói.

Hình như tiếng nói của hắn đánh động tới người phụ nữ trên kia, chỉ thấy cô ta thu khí tức trên người lại, nhảy mạnh một cái, đã đến trước người Cao Phong.

Ánh mắt cô ta đầy sát ý cùng một chút tò mò, nhìn về Cao Phong đang đứng một bên cảnh giác. Toàn bộ màn này nếu khiến người ngoài nhìn vào, cũng có thể dọa cho họ sợ mà bỏ chạy khỏi nơi này.

“Ngươi nói tên này là...?” Cô gái kia bước tới một bước hỏi.

“Hắn ta là học trò vừa mới hoàn thành kiểm tra, ta có ý định xin cho hắn nhập bờ với chúng ta!” Văn Khang cung kính đáp, cố tình đứng trước mặt như muốn chắn lại khí thế hung hãn của cô gái kia.

Mà Cao Phong lúc này cũng đã thu lại khí tức trên người, liền nhanh chóng đi sang một bên mà cung kính. Hắn không muốn tạo ấn tượng xấu với người này, tuy cô ta đã ra tay với hắn, nhưng thủ đoạn ma cũ bắt nạt ma mới hắn cũng không phải là chưa từng thấy qua.

Cho nên chuyện này Cao Phong không để tâm, trước mắt cứ làm cho tốt, sau này có cơ hội thì sẽ ra tay sau.

“Ta tên...” Cao Phong vừa nói, đột nhiên nhớ tới điều gì cho nên khựng lại.

Phạm Bá từng nói với hắn, thế giới ngoài kia tràn đầy hiểm ác, nếu lỡ mà có đi đâu làm gì, phải nhớ nên cẩn thận che dấu danh tính một chút, dùng danh tính giả là tốt nhất. Bởi vì cách này, tuy không phải là kế gì cao siêu, nhưng cũng có thể là một trong những tấm áo giáp để giữ cho bản thân được an toàn hơn.

Giờ khắc này Cao Phong cũng nhận ra nơi đây đang chính là hang ổ của kẻ địch, cho nên liền nhớ tới lời dạy của Phạm Bá, lại đổi thành nói.

“Ta tên Đăng Quang, người ở phía nam, từ nhỏ đã có ước mơ muốn vào trong Thất Huyết, xin ra mắt chị đây!” Cao Phong cung kính mở lời.

“Ước mơ vào trong Thất Huyết, có thật không vậy?”

Đột nhiên từ phía xa xa, có thêm một âm thanh của đàn ông truyền tới bên này. Thanh âm này thoạt nghe thì trầm thấp, bên trong hình như còn có chút ý tứ dò xét, khiến cho sắc mặt Cao Phong bỗng chốc thay đổi.

Sưu Tầm, 17/12/2024 19:24:08

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :