{{ msgSearch }}

Chương 119: Thất Huyết

Loạn Thế Cường Sinh (c)

ĐoànThanh 2026 Chữ 17/12/2024 19:24:08

Chương 119: Thất Huyết

Hai thân ảnh một trong một ngoài như liên thông với nhau, trở thành một điểm sáng đồng nhất mà không ngừng vận lực. Cả hai đang cố gắng vươn đến giới hạn của bản thân, cố gắng tạo ra được kỳ tích.

Dường như cùng một lúc, cả hai đã phát ra cùng một tiếng nói, trở thành một thanh âm vô cùng dõng dạc.

“Phá cho ta!!!”

Ầm!

Rắc rắc!

Thanh âm thần thánh vang lên, tiếng vỏ sinh mệnh nứt vỡ, như khiến cho tinh thần của Cao Phong bị chấn động. Tiếp đó, sinh lực trong cơ thể hắn đột ngột sôi trào, thần trí chiến ý bị âm thanh kia đánh thức, trở nên b·ạo đ·ộng như chưa từng có.

Lớp khí tức trên người Cao Phong tăng vọt, ánh chớp liên tục tràn ra xung quanh, tạo thành một cảnh tượng đẹp mắt. Sự uy lực của hắn không thể diễn tả bằng lời, giống như biến thành một điểm sáng hội tụ, tỏa thành nhiều vòng hào quang xung quanh cơ thể.

“C·hết!”

Toàn bộ thần lực trong người Cao Phong cuộn trào, đem hết sinh lực trong người chuyển tới chỗ cánh tay đang đối chiến, quyết tâm dùng đòn này để kết thúc đối phương.

Không có điều gì có thể ngăn cản hắn lúc này, Cao Phong mượn sự quyết tâm mà vượt qua được giới hạn, kích phát tiềm lực mạnh nhất. Hắn muốn dùng một đòn này đánh thắng thân ảnh phía trước, cũng chính là chiến thắng được bản thân của hắn hiện tại.

Bởi vì hắn biết rằng, thứ có thể đánh bại chính hắn hiện tại, chỉ có thể là hắn ở ngày mai!

Ầm!

Một t·iếng n·ổ kinh hoàng phát ra, khiến cho cả người ở ngoài cũng nghe được âm thanh này. Hai người Thái Học và Văn Khang cũng nhanh chóng chú ý, liền đưa mắt nhìn lên phía trước.

Trước mặt bọn họ, cánh cửa trong kiến trúc diễn ra kiểm tra cuối cùng cũng mở ra, lập tức có khói đỏ tràn ra bên ngoài. Ngay sau đó, bọn họ đều đồng dạng mà nhíu chặt mắt, thấy rõ có thân ảnh đang từ trong đó đi ra.

Thân ảnh này áo quần tả tơi, tóc tai bù xù, một bên tay xệ xuống, có cảm giác giống như đã bị gãy làm hai, ba phần. Khắp người đâu đâu cũng có thương tích, tình huống vô cùng thê thảm, chính là Cao Phong sau khi đã hoàn thành bài kiểm tra của mình.



“Ngươi... ngươi thật sự... thật sự đã vượt qua rồi sao!” Vị giám sự già rung rung nói.

Tiếng nói thất thanh của ông ta vang lên, khiến cho Cao Phong nghe được mà nhìn thẳng. Trong ánh mắt của hắn ngập tràn sát ý lạnh lùng, sự kiên định mà hiếm có người nào thể hiện được vẫn còn giữ nguyên.

Hắn nhìn một lát, đột nhiên lại di chuyển mà đi nhanh về phía vị giám sự già kia, lướt nhanh qua hai cặp mắt kinh ngạc còn đang ở đây.

“Xin hỏi, ta có thể nhận lệnh bài học trò chưa!” Cao Phong dùng một tay ra lễ, cung kính nói.

Vừa nghe hắn nói, tròng mắt của vị giám sự vẫn không khỏi cứng đờ, một lúc lâu sau mới trở lại bình thường. Hành động tiếp theo của ông ta vô cùng cuống quýt, liền lấy từ trong túi ra chiếc lệnh bài nhỏ màu đỏ đưa cho Cao Phong.

“Ngươi... ngươi đã đủ tư cách!”

“Xin cảm tạ!” Cao Phong mở miệng nói, lại lập tức đi nhanh về một phía, giống như có sự quen thuộc với nơi này.

Nhưng mà không phải vậy, hắn chỉ đi một lát đã quay mặt ra sau nhìn vị giám sự kia. Lập tức người đằng sau cũng hiểu ra dụng ý của hắn, liền gật đầu một cái mà cất bước đi theo.

Vị giám sự này không có nửa câu than thở, bởi vì ông ta biết rằng hiện tại địa vị của người trước mặt đã cao hơn ông ta. Cho nên lão giám sự chỉ còn biết mà làm theo, nếu để bọn học trò trong tông môn gieo thù ghét lên người lão, thì thật sự đó là phiền phức lớn không đáng có.

“Đợi đã, người kia, ngươi đợi ta một chút!

Đột nhiên đằng sau Cao Phong vang lên tiếng nói, chính là giọng nói của người tên Văn Khang đã chờ ngoài này từ lúc Cao Phong vừa mới tiến vào. Gương mặt hắn ta bấy giờ đã hết vẻ ngạc nhiên, còn có chút vui mừng khi vừa lấy được hai mươi khối kim sinh trung phẩm ở chỗ tên Thái Học kia.

Sau khi Thái Học mang bộ mặt khó tin, kèm theo tức giận khi thua cược mà rời đi, ánh mắt Văn Khang mới trở lại tập trung tới chỗ Cao Phong. Hắn vẫn giữ nguyên ý định như lúc đầu, nếu người này có thể vượt qua kiểm tra, nhất định phải mời được về bờ Đông của hắn.

“Có chuyện gì?” Cao Phong nhìn lại đáp.

“Ngươi có muốn gia nhập bờ Đông của ta không!” Văn Khang không vòng vo.

Tính hắn là như thế, có gì nói nấy, không muốn mượn câu này nói lái sang chuyện khác, rất phiền phức. Cho nên vừa nghe Cao Phong nói hắn đã đáp lại ngay, chẳng suy nghĩ gì thêm.



Vừa nghe xong câu này, sắc mặt của Cao Phong cũng trở nên biến đổi, hình như hắn đang suy nghĩ gì đó. Ánh mắt của hắn có một tầng ánh sáng bao phủ, khiến cho người khác nhìn vào cũng không đoán được hắn đang nghĩ gì.

Văn Khang cũng thấy ánh mắt đó của Cao Phong, nhưng mà hắn lại nghĩ là người này đang không hiểu ý của mình, cho nên mới tiếp tục nói, định giải thích một lần cho người này.

“Giám sự, người này để ta lo, ông đi làm việc của ông đi!” Văn Khang lên tiếng nói, hắn muốn tự mình giải thích cho Cao Phong.

“Được, ta xin lui!” Lão giám sự nói.

Nói xong ông ta mới gật đầu chào hai người này một cái, lập tức nhoáng lên đã đi ra chỗ đó trở về phía trước tòa kiến trúc kiểm tra kia.

“Ngươi đi theo ta, ta sẽ giải thích cho ngươi hiểu rõ hơn về nơi này!” Văn Khang lại nói.

Hắn đi phía trước, Cao Phong nghe vậy cũng liền đi theo, định xem thử hắn sẽ nói những gì. Mục đích hắn vào trong tông này, cũng chỉ để tìm cách cứu lấy Phạm Bá, cho nên nếu có thể hiểu biết rõ ràng thì đúng là một điều tốt cho Cao Phong.

Còn về người này nói về bờ Đông gì của hắn, Cao Phong mới nghe đã hiểu chính là muốn chiêu mộ hắn về với nơi của tên này. Hắn nghĩ nơi đây chắc cũng giống như Nguyên Thanh, tuy không chia núi Đông Tây Nam Bắc, nhưng lại chia thành bờ Đông và bờ Tây.

Nhưng mà Cao Phong lại không có hứng thú, hắn ban đầu chỉ muốn làm học trò bình thường, vừa tu luyện vừa bí mật thực hiện kế hoạch, như vậy sẽ an toàn hơn.

Bởi vì khi vào một bờ cố định, nơi đó sẽ có nhiều trưởng lão có tu vi cao thâm giá·m s·át. Nếu tiếp xúc quá nhiều với họ, Cao Phong sợ khi hành sự rất có thể sẽ bị phát giác, từ đó lại gây thêm phiền phức với bản thân.

Tuy nói là vậy, nhưng Cao Phong cũng chợt có suy nghĩ khác, hắn nghĩ nếu bản thân về được nơi của người hạ độc lên Phạm Bá thì sao. Tới lúc đó hắn có thể dễ nắm bắt thông tin hơn, phục vụ cho việc tìm ra phương pháp để cứu thầy mình.

“Trước mắt ta cứ xem người này muốn nói gì với mình!” Cao Phong thầm nghĩ.

“Ta cho ngươi viên đan này, v·ết t·hương trên tay kia sẽ nhanh khỏi!” Văn Khang đột nhiên nói.

Hắn bắt một cái ở trong hư không, lập tức trên bàn tay xuất hiện một viên đan dược nhỏ, chính là viên đan mà hắn nói đến. Thứ này tỏa ra mùi thuốc nồng đậm, lại có ánh sáng lấp lánh, rõ ràng là phẩm chất không thấp hơn bậc một bậc hai.

Tiếp theo lại thấy Văn Khang đưa viên thuốc về phía Cao Phong, ánh mắt như muốn nói hắn cầm lấy.



Cao Phong cũng bắt gặp ánh mắt này, cho nên liền gật đầu cảm tạ mà bắt lấy viên đan kia, ngay sau đó liền cho vào miệng nuốt xuống. Vừa nuốt xuống bụng, Cao Phong đã cảm thấy một cột khí nóng đang cuộn trào trong bao tử.

Nếu như hắn không kịp kiềm lại, nói không chừng cột khí nóng này đã trào lên tới miệng, khiến hắn phải nôn ra rồi.

Nhưng mà rất nhanh sau đó, cột nóng kia lại biến mất, Cao Phong cảm thấy cơ thể như được tái sinh. Mọi cơ quan mọi bộ phận đều như trở lại ban đầu, v·ết t·hương ngoài da tất cả cũng đã khép miệng.

“Cảm tạ!” Cao Phong nói.

“Không sao, ngươi theo ta, để ta kể cho ngươi nghe về nơi này!”

. . .

Tông môn Thất Huyết, nằm trong Ngũ Đại Tông Môn của vùng phía Nam, là một trong mười hai thế lực đáng gờm thống trị vùng đất này.

Nó được lập nên bởi một vị cường giả có tu vi cao thâm, trải qua nhiều biến cố thăng trầm, cuối cùng với có thể xưng tên, đưa địa vị của tông môn lên một tầm cao mới.

Mà ý nghĩa của tông môn này cũng rất đơn giản, Thất Huyết chính là chỉ bảy giọt máu của vị tông chủ đời thứ nhất đã để lại tới nay. Trải qua nhiều đời tông chủ khác nhau, cho tới nay thì bảy giọt máu này vẫn còn được gìn giữ, tiếp tục truyền thụ từ đời này sang đời kế tiếp.

Bắt đầu từ đời tông chủ thứ hai, đã có tục lệ như sau, cứ mỗi một thế hệ sẽ chọn ra bảy người học trò xuất sắc nhất, trở thành bảy vị trưởng lão kế nhiệm. Bảy người này cũng được giao cho quyền nắm giữ bảy giọt huyết tổ kia, tiếp tục phát huy, dùng giọt huyết tổ đó giúp cho tông môn ngày càng lớn mạnh hơn.

Mà ở đời hiện tại, chỉ còn sáu giọt huyết tổ, một giọt đã bị mất đi, bởi vì có một vị trưởng lão đã bỏ mình khi còn giao chiến ở bên ngoài.

Sự việc này lúc đó khiến cho Thất Huyết chịu một phen xôn xao, ai cũng nói đây là điểm báo của sự sụp đổ của một tông môn đã trường tồn mấy ngàn năm.

Nhưng rồi cuối cùng để trấn an mọi người, cũng như dẹp yên những thế lực đang hăm he trỗi dậy, vị tông chủ hiện tại đã quyết định bế quan, dùng một thân tu vi để trích xuất ra giọt huyết mới, truyền lại cho thế hệ hiện nay.

“Ta nghe đâu giọt huyết kia sắp sửa thành hình, nay mai sẽ chọn ra người kế vị nó, cùng với sáu người khác vẫn tiếp tục kế thừa thất huyết kia!” Văn Khang đột ngột lên tiếng.

Hắn đang đi cùng với Cao Phong, từ nãy tới giờ mọi chuyện mà Cao Phong nghe được chính là nhờ một mình hắn giải bày. Tất cả chuyện này, khiến cho Cao Phong đã có được cái nhìn bao quát về tông môn Thất Huyết.

Vẻ mặt của Cao Phong khi nghe được cũng không có gì bất thường, chỉ lộ ra một chút ý tứ giống như người mới vừa tiếp xúc.

Hắn khi nghe tới việc có một vị trưởng lão m·ất m·ạng, cũng thầm nghĩ tới người t·ruy s·át thầy Phạm Bá, cuối cùng phải tự bạo mà c·hết, nhưng vẫn đang nghi ngờ không biết có đúng là người đó hay không.

Sưu Tầm, 17/12/2024 19:24:08

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện