{{ msgSearch }}

Chương 115: Tiến nhanh về phía Nam

Loạn Thế Cường Sinh (c)

ĐoànThanh 2047 Chữ 12/12/2024 19:52:52

Chương 115: Tiến nhanh về phía Nam

Vả lại hắn cần nhanh chóng đi về phương Nam để tìm cách cứu chữa cho Phạm Bá, bỏ mất mấy ngày cho sự kiện đại hội Tam Tông này đã quá lắm rồi.

“Được! Vậy ngươi chỉ đường đi!” Đăng Quân nói.

“À mà quên, đây, để ta đưa nửa phần bí thuật ngụy trang còn lại kia cho ngươi!”

Đăng Quân vỗ vào túi trữ vật, lấy ra một nửa cuốn trục của môn bí thuật còn lại đưa cho Cao Phong. Hắn lần này cũng nhờ Cao Phong rất nhiều, cho nên trước khi ra khỏi đây muốn thực hiện lời hứa của mình.

“Nhưng mà ngươi nhớ đừng truyền cho ai khác nha, đây là tuyệt học của phái ta đó!” Đăng Quân lại nói.

“Được, ngươi đã dặn thì ta sẽ nghe theo. Còn bây giờ chúng ta nên ra ngoài đã rồi tính tiếp!” Cao Phong gật đầu.

“Được, ta tán thành, ta cũng không muốn ở đây nữa đâu!” Đăng Quân cũng nói.

Hắn ta nói xong cũng thầm thở dài một cái, cuối cùng cũng được ra ngoài động phủ cường vô cùng đáng sợ này.

Vừa mới nửa canh giờ trước, hắn còn đang mắc kẹt trong cấm chế mà khổ sở, cứ nghĩ thật sự sẽ bị mắc kẹt trong này mấy năm, nào ngờ cuối cùng vẫn được người ta cứu thoát.

Bởi vậy mà Đăng Quân mới cảm thấy may mắn vô cùng, cũng không chần chờ mà đem ngay nửa cuốn bí pháp còn lại giao cho Cao Phong, giúp hắn hoàn thiện mối cơ duyên này, cũng trả giao kèo với hắn.

Hai người không nói không rằng, chỉ dùng ánh mắt khẳng định mà vận lực, cuối cùng lao mạnh một cái đi xuống dưới đáy hồ. Cao Phong đi trước Đăng Quân theo sau, cả hai từ từ cẩn thận mà tiến xuống sâu bên dưới.

Đoạn đường này hai người dùng truyền âm nói chuyện với nhau, Cao Phong đem chuyện kể sơ bộ về cách mà hắn thoát khỏi tên Hồ Băng Tâm kia.

Đại khái Cao Phong chỉ nói là hắn được một lão cường giả cứu thoát, mang ơn nghĩa với ông ta ngày sau sẽ báo đáp lại.

Còn với mấy chuyện còn lại hắn không muốn kể ra, tuy rằng hắn đối với Đăng Quân cũng không có gì nghi ngờ, nhưng nhìn tính cách tên này hoạt bát thái quá như vậy lại khiến hắn dè chừng.

Cả hai nhanh chóng tiến xuống tới đáy hồ, trước mặt bỗng xuất hiện một vòng tròn hỗn độn lớn, màu sắc ánh sáng cực kỳ phức tạp.

Bên trong vòng hỗn độn này luôn có sinh khí sôi trào, cứ luôn từ các khe nứt hỗn loạn mà trồi ra, tạo cho người ta cảm giác không an toàn.



“Có thật là nơi này sẽ thông ra bên ngoài không vậy Cao Phong, nhìn nó ta cũng hơi sợ rồi đó!”

“Chắc là không sao đâu, ngươi cứ đi theo ta!” Cao Phong khẳng định.

Hắn tuy nói vậy nhưng trong lòng cũng cẩn thận hơn một chút, cố tình vận lực trong người trở ra ngoài càng mạnh, lỡ có việc gì còn tìm cách mà giữ cho thân thể được an toàn.

Nhưng mà Cao Phong cũng nghĩ rằng ông Ba không có cớ gì lại đi lừa hắn, nếu muốn lừa thì ông ta sẽ không cứu hắn làm gì. Cho nên với suy nghĩ này, cộng với sự cẩn thận chuẩn bị, Cao Phong mới từ từ tiến lên phía trước.

Cơ thể hắn bắn vèo một cái, bay xuyên qua cánh cửa hỗn độn đằng trước, theo sau là Đăng Quân cũng nhanh chóng phóng theo. Cả hai đồng thời nhắm mắt một cái, khi mở ra đã thấy trước mặt là một khung cảnh đồng không mông quạnh bên ngoài.

“Ngươi thử dùng la bàn dò xét xem, có đúng đây là ở ngoài không Đăng Quân!” Cao Phong lên tiếng.

Hắn tuy đã có lại cảm giác quen thuộc, nhưng vẫn muốn chắc chắn một lần nữa, cho nên mới nói thế với Đăng Quân.

Mà Đăng Quân khi nghe được cũng gật đầu, lại nhanh chóng mở ra la bàn nhỏ, thấy rõ la bàn đang phát ra tia sáng mà chỉ về một hướng, khẳng định cho bọn họ đã ra phía bên ngoài.

“Đúng rồi, chúng ta đã ra ngoài rồi Cao Phong!” Đăng Quân vui mừng hét lớn.

Hắn đưa mũi hít lấy hít để, tuy rằng bên ngoài này sinh khí vô cùng thưa thớt, không dày đặc như trong động phủ kia. Nhưng mà chẳng hiểu làm sao, khi hít được khí ngoài này, mang lại cho Đăng Quân một cảm giác vô cùng nhẹ nhõm.

“Được rồi, chúng ta tìm một tòa thành nào đó ở lại, sáng mai lại tính tiếp đi!” Cao Phong lên tiếng trước.

Hắn bước chân một cái mà bay lên, lập tức cảm thấy cơ thể nhẹ đi rất nhiều, mà trong mỗi bước di chuyển còn thầm cảm nhận được có tia lôi điện hiện ra bên ngoài.

Trong lòng Cao Phong bỗng chốc vui mừng, hắn cuối cùng đã cảm nhận được sức mạnh của thuộc tính, cũng biểu hiện cho sự thành công của việc dung nạp thuộc tính lôi vào trong cơ thể.

Với thuộc tính mà hắn sở hữu thì ngày sau kia, sức mạnh công kích của hắn sẽ được gia tăng lên rất nhiều, thậm chí còn có thể tự tin mà đối chiến với nhiều kẻ thù khác nhau.

Sắc mặt Cao Phong lại không biểu lộ điều gì bất thường mà bay nhanh, bên cạnh còn có Đăng Quân đang theo sát. Hai người nhanh chóng tiến tới trước, định chọn đại một thành trì nào đó mà dừng chân.

. . .



“Đây, ngươi giúp ta giải đáp những văn tự này đi, ta đọc qua mấy lần mà không hiểu được!” Cao Phong nói.

Hắn và Đăng Quân đang ngồi cùng một phòng, cho nên mượn dịp này, Cao Phong muốn tranh thủ nhờ hắn giải đáp những văn tự cổ trên cuốn trục bí thuật mà bản thân còn chưa hiểu.

Mà Đăng Quân khi nghe vậy cũng không có ý kiến gì, liền tận tâm giải bày cho Cao Phong những chỗ mà hắn cần hỏi. Bộ dáng của hắn vô cùng trịnh trọng, bởi vì cách nói hoa mỹ mà trông hắn rất ra dáng một vị văn sĩ vừa mới xuất sơn.

Sang mấy ngày hôm sau, Cao Phong dậy từ rất sớm, hắn muốn từ biệt Đăng Quân ở đây mà tự mình lên đường. Mấy đêm vừa rồi Đăng Quân đã giải thích cho hắn rất nhiều, cho nên đã giúp hắn hiểu ra những chỗ thiếu sót trong bí thuật kia.

Cho nên giờ đây hắn cảm thấy cũng đã đến lúc phải từ giã, định sẽ đi nhanh về phía Nam cho sớm ngày tìm được cách cứu Phạm Bá.

“Ngươi đi ngay bây giờ sao?” Đăng Quân hỏi lại.

“Đúng vậy, xin cảm tạ ngươi đã giúp ta vào thời gian qua!” Cao Phong đáp lại.

Hắn dùng bộ dạng trịnh trọng mà đưa tay ra lễ, muốn cảm tạ rồi sau đó từ biệt Đăng Quân ở đây.

“Có gì đâu, đừng có dùng hành động nghiêm trọng như vậy với ta. Mà này, ngươi giữ thứ này đi!” Đăng Quân vừa nói xong, lại như nhớ tới chuyện gì.

Hắn lấy từ trong túi ra một tiếng lệnh bài bằng gỗ, trên đó có khắc văn thuật khó hiểu, hình như mang công dụng riêng biệt nào đó. Đăng Quân lấy ra thứ này thì liền giơ lên trước mặt, nó tỏa ra sinh khí cực kì đẹp mắt.

“Đây là thứ gì?” Cao Phong nhìn thấy thì tò mò hỏi.

“Đây là ngọc giản truyền tin, ra nghĩ ngươi sẽ cần thứ này đó, có cần gì thì hãy liên lạc với ta!” Đăng Quân lại nói.

“Ngươi đã tặng thì ta xin nhận vậy, một lần nữa cảm tạ ngươi!” Cao Phong cười cười đáp lại.

“Được rồi, cẩn thận đó, hẹn ngày gặp lại!” Đăng Quân vỗ vỗ vào vai Cao Phong.

“Ngươi cũng vậy!” Cao Phong đáp.

Nói xong câu này hắn liền xoay người, hóa người thành một đường sáng mà gia tăng thần lực mà bay v·út lên trời. Lập tức liền khiến cho mọi người trong thành chú ý, có người còn mở miệng trầm trồ không ngớt.



Nhìn thấy Cao Phong đã đi xa, Đăng Quân chỉ khẽ cười một cái cũng quay đầu đi thẳng. Hắn dùng thần thức nhìn vào trong túi trữ vật, nơi đó có cây linh dược mà hắn đã lấy được trong động phủ kia.

“Vàng Vàng chờ ta, nhất định ta sẽ cứu được em!” Đăng Quân thầm nghĩ.

. . .

Cao Phong tập trung phi hành, còn Thiết Thiệt ở trong túi trữ vật thì đọc bản đồ rồi chỉ cho hắn, cả hai phối hợp cũng đã di chuyển được hơn một tuần.

Trong suốt một tuần này Cao Phong vừa đi cũng vừa tu luyện, lại tranh thủ làm một số việc để kiếm thêm kim sinh thạch để dùng vào việc phòng thân.

Số lượng kim sinh mà hắn kiếm được không tính là nhiều, nhưng mà lượng vàng hay bạc kiếm được lại thu hoạch dễ dàng hơn. Cho nên Cao Phong mới chú ý đi tới các thành thị do phàm nhân quản lý, nơi đó phần lớn đều dùng vàng bạc để trao đổi hàng hóa.

Còn những thành trì mà có sự kiểm soát của tu sĩ, thường sẽ dùng kim sinh thạch để trao đổi, cho nên Cao Phong không muốn vào đó vì để tiết kiệm số kim sinh thạch ít ỏi này.

Hắn muốn để dành kim sinh thạch mua một chiếc thuyền bay, loại thuyền bay mà dùng chính sinh lực của tu sĩ để vận hành.

Tuy thuyền bay đó tốc độ cũng không cao lắm, nhưng mà đi đường dài thì có thể nhanh hơn cũng như tiết kiệm sinh lực hơn việc phi hành như thế này.

“Thiết Thiệt, ngươi ở trong đó tìm xem có thành trì nào trên lộ tuyến của chúng ta, để ta xuống đó làm ít nhiệm vụ thu lấy kim sinh thạch.” Cao Phong lên tiếng.

“Được rồi, ngươi cứ lo bay đi, để ta nghiên cứu một lượt xem sao!” Thiết Thiệt đáp lại.

Nó đang ở trong túi trữ vật của Cao Phong, dùng ánh mắt kĩ càng mà xem qua tấm bản đồ trên tay. Mà không chỉ có mỗi tấm bản đồ đó, bên phải nó còn đặt thêm một tấm bàn đồ da cũ nữa, hình như là đang đối chiếu gì đó.

Chỉ thấy ánh mắt Thiết Thiệt cứ đảo qua đảo lại liên hồi, còn có vẻ đăm chiêu suy nghĩ. Nhưng mà mấy chuyện nó nghĩ ra được, lại không mang đi nói với Cao Phong, giống như đang đợi thời điểm thích hợp.

Hai người di chuyển thêm một đoạn, lại trải qua mấy ngày tiếp theo, lúc này Cao Phong cũng đã đủ kim sinh thạch để mua cho mình một chiếc thuyền bay nhỏ.

Hắn dùng sinh lực truyền vào trong thuyền bay, mỗi ngày có thể đi được mấy trăm dặm, rất nhanh đã tiến tới khu vực phương Nam mà hắn cần đến.

Đoạn đường mà hắn đi, may mắn là cũng không có gì phát sinh, cho nên trời cho mượn sức, giúp hắn đi nhanh vô cùng. Chẳng mấy chốc hắn đã tới được vùng đất phía Nam của đại lục Chu A, sẵn sàng thực hiện kế hoạch mà bản thân đã đề ra trước kia.

Mà vào mấy ngày này, Cao Phong cũng đã hoàn toàn tiếp thu được thần thông cải trang lấy được từ chỗ Đăng Quân. Hắn học được liền hóa khuôn mặt trở nên già một chút, tựa như người đàn ông ở tuổi ba mươi.

Với khuôn mặt này, hắn tin rằng chẳng có lý do gì mà người ở tông môn Thất Huyết không nhận hắn trở thành học trò. Cho nên Cao Phong khẽ mừng thầm, càng dùng sinh lực mà điều khiển thuyền bay lao đi nhanh hơn.

“Phạm Bá, thầy đợi con, con sắp tìm được rồi!”

Sưu Tầm, 12/12/2024 19:52:52

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện