Chương 114: Đăng Quân, ngươi đang làm gì!
Thiết Thiệt càng tới gần chỗ phát ra tiếng kêu cứu, càng nghe rõ hơn âm giọng của người phát ra tiếng này, không còn nghi ngờ gì chính là tiếng của Đăng Quân.
Nó đi tới một chỗ kín đáo, khẽ đưa mắt quan sát về phía bên đó, trong lòng bỗng có suy tính riêng mà cười khúc khích.
Hiện ra trước mặt của Thiết Thiệt, Đăng Quân rõ ràng ở ngay chỗ kia, hình như hắn bị một thứ gì giữ chặt trên mặt đất. Bởi vì thấy hắn cứ liên tục vùng vẫy, nhưng mà tay chân và đầu lại không xê dịch được chút nào, mặt mày khổ sở cứ liên tục la to.
“Tên này bị gì thế nhỉ?” Thiết Thiệt nghĩ thầm.
Trong đầu nó hiện lên một ý tưởng, liền cố tình bay ra phía sau mà đi lên trước, muốn tránh cho Đăng Quân phát hiện ra nó. Nó từ đằng sau Đăng Quân đi lên, cố tình làm giọng mình đặc sệt lại, giống âm điệu của ông cụ tuổi tác đã cao.
“Này nhóc con, vì sao con lại khóc?” Thiết Thiệt nói, nó cố ý giữ cho bản thân không phát ra tiếng cười.
“Ai, ai đang nói, là ông cụ sao, cụ ơi cụ có phải tu sĩ hay không, cụ có thể cứu con!” Đăng Quân hét lớn.
Hắn ngoài thân thể thì đầu và tứ chi lại không di chuyển được, cho nên không thể quay ra sau để quan sát. Mà hình như thần thức của hắn cũng bị phong bế, cho nên hoàn toàn không thể nhận thấy người phía sau mình là ai.
Đăng Quân vừa nghe tiếng người nói ở sau thì trong mắt đã tràn ngập niềm tin, hắn không ngờ vẫn có người trong này.
Hắn chợt lại suy nghĩ tiếp, lẽ nào người vừa nói chính là chủ nhân của động phủ. Vậy thì hắn có thể không chỉ sẽ được cứu, nếu may mắn còn có cơ hội nhận được truyền thừa của người này.
“Cụ ơi cứu con, con bị người ta hãm hại, xin người cứu con!”
“Ừm được rồi, ngươi kể hết đầu đuôi ta nghe!” Thiết Thiệt lại nói.
“Dạ được, để... để con kể!” Đăng Quân đáp lại, giọng điệu vô cùng thành khẩn.
Hắn bắt đầu kể, nhịp điệu vừa chậm rãi nhưng vài chỗ cũng có phần gấp gáp, đem toàn bộ sự việc từ khi hắn tách khỏi Cao Phong mà thuật lại, không có chỗ nào dám giấu diếm.
Chuyện phải kể bắt đầu từ mấy canh giờ trước khi cánh cửa tiến vào động phủ này khép lại, lúc đó đã qua thời gian rất lâu kể từ khi Đăng Quân bị người con gái kia đuổi g·iết.
Không hiểu hắn bằng cách nào hay là dùng mị thuật gì đã khiến cho cô ta siêu lòng. Cuối cùng không những không g·iết hắn mà còn bị rơi vào lưới tình của Đăng Quân.
Lúc đó hắn và cô ta đang nằm ở gần đây tận hưởng, hắn nghĩ có lẽ cứ giữ như này cũng tốt, đợi khi nào tới thời điểm cánh cửa kia khép lại sẽ dùng một ít thủ đoạn mà lén ra ngoài.
Nhưng mà không ngờ lại ngoài sự tính toán của Đăng Quân, khi còn vài canh giờ nữa là tới giờ ra ngoài, đột nhiên cô gái bên cạnh hắn lại nói.
“Chàng ơi, ngọc giản truyền tin của ta báo rằng, lão tổ của ta đang truyền hiệu cho ta, bảo ta ra bên ngoài ngay cùng với ông ấy!” Cô gái ấy nói.
Vừa nghe cô ta nói vậy, sắc mặt của Đăng Quân đã trở nên âm trầm mà xụ xuống như hoa héo. Hắn biết rằng nếu như ra ngoài có thể tốt, nhưng nếu vậy thì tình dược hắn ám lên người cô ta có thể sẽ hết hạn bất cứ lúc nào.
Tới lúc đó ra được bên ngoài, cô ta và lão tổ của mình cùng nhau g·iết hắn, thì hắn không phải sẽ nguy to hay sao.
Bởi vậy mà Đăng Quân mới ngập ngừng hỏi lại:
“Vậy nàng... nàng tính sao, nàng có muốn đi ra ngoài không?”
Cô gái ấy đáp:
“Ta đương nhiên sẽ ra, nhưng mà ta không yên tâm để chàng ra ngoài đó, lỡ như chàng lại bị mỹ nhân nào đó hớp hồn, thì không phải ta sẽ bị mất chồng hay sao!”
Chỉ nghe tới đây thôi, trong lòng của Đăng Quân đã nhảy dựng cả lên, mồ hôi cứ liên tục tuôn ra như tắm.
Hắn không đoán được là cô ta bị tình dược kia ảnh hưởng tới độ lại nói năng như thế, cho nên giọng nói rung rung lại hỏi tiếp.
“Vậy... vậy nàng muốn ta phải làm sao!”
“Chàng chịu khó chịu khổ một chút vậy, nằm yên để ta xử lý chuyện này cho ổn thỏa!” Cô gái ấy thở dài mà đáp lại, vừa nói vừa đứng lên.
“Nàng... nàng tính làm gì, không phải nói sẽ sống cùng nhau sao!” Đăng Quân vừa thấy cô ta đứng dậy, bỗng nhiên hoang mang.
“Dừng... dừng lại, nàng tính làm gì ta!”
Thế là sau một hồi không kịp phản kháng, Đăng Quân đã bị cô ấy thi triển một loại cấm chế lên cơ thể, đến nổi không thể cử động và dùng thần thức được.
Loại cấm chế này vô cùng mạnh mẽ, vừa phong tỏa thần thức mà còn phong tỏa luôn cả sinh lực trong người, khiến cho Đăng Quân không cách nào tự thoát ra được.
Nhưng mà hắn cũng nghĩ lại, nếu như lúc đó muốn chống cử bỏ chạy thì mình cũng không có sức, bởi vì đã tiêu hao toàn bộ cho cuộc chiến chống lại cô ta lúc trước mất rồi.
Cho nên hắn cứ nằm đó mà chịu trận, cuối cùng lại nghe cô ấy nói tiếp.
“Chàng ở đây chờ ta, ta không cho chàng đi ra ngoài nhưng cũng không muốn chàng phải bị đói c·hết. Ở đây ta có một viên đan dược của tộc, uống nó vào thì chàng không cần ăn gì trong cả chục năm liền hoặc hơn.
“Tới khi đó động phủ này lại mở ra, ta sẽ tiến vào, vợ chồng mình sẽ lần nữa đoàn viên!” Cô ấy vừa nói, vừa cưỡng chế nhét viên đan to tướng vào miệng của Đăng Quân.
“Thôi ta đi đây, chàng ở lại mạnh giỏi!”
“Đợi đã, đợi đã, thả ta ra trước, thả ta ra!” Đăng Quân liên tục kêu gào.
Nhưng mà lời kêu gào của hắn hình như không lọt được vào tai mỹ nhân kia, chỉ thấy cô ta nhóm người một cái, liền hóa thành tia sáng dài mà bay vọt vào không trung.
Nhìn theo cô ta ngày càng đi xa, mà hắn lại ở một nơi khỉ ho cò gáy trong rừng sâu thế này, Đăng Quân chẳng còn cách gì mà cứ liên tục kêu gào thảm thiết.
“Thưa cụ, đó... đó là những gì con đã trải qua, xin cụ rủ lòng thương mà cứu con ra!” Đăng Quân nói, giọng điệu hắn lại càng thành khẩn hơn lúc nãy.
“Haha, hay cho nhà ngươi Đăng Quân à, ngươi cũng khôn khéo khi giữ được mạng mình nhưng cuối cùng lại rơi vào tình cảnh trớ trêu thế này!” Thiết Thiệt cười lớn, không giấu diếm gì nữa mà lên tiếng.
“Giọng nói này nghe quen vậy, có phải là con thú nhỏ bên cạnh Cao Phong. Thiết Thiệt, là ngươi sao?” Đăng Quân đột nhiên hô lớn.
“Đúng vậy, là ông nội ngươi đây, ngươi thấy sao hả!” Thiết Thiệt lại cười lớn, nó vọt ra phía trước đứng trên người Đăng Quân.
“Ông nội ơi ông nội cứu con, con nguyện dùng bất cứ thứ gì để trả ơn cho ông. Xin ông cứu con!” Đăng Quân hét lớn, bất đắc dĩ van xin với con thú trước mặt này.
Trong lòng hắn cũng chợt suy nghĩ, Thiết Thiệt vẫn còn ở đây có lẽ nào Cao Phong vẫn còn sống hay sao, vả lại hắn cũng chưa ra ngoài mà lại vẫn ở trong này, lẽ nào là hắn vì tìm mình nên mới làm như vậy.
Đăng Quân chợt như thấy được niềm tin, gương mặt hắn thoáng chốc giãn ra mà vui vẻ. Hắn lại không chậm trễ thêm nữa, lập tức nói ra lời thỉnh cầu.
“Xin...”
“Được rồi, ta biết cấm chế này là gì rồi, thứ này chỉ cần tiểu tiện vào là sẽ tự hủy đi!” Thiết Thiệt ngắt lời, nhanh chóng đáp lại.
“Thật... thật sao, nhưng mà, ê ê khoan đã!”
Đăng Quân chưa kịp nói, đã thấy một dòng nước thánh từ trước người bắn vào người hắn. Dòng nước thánh này có mùi hôi vô cùng, nhưng mà hắn đã bị giữ ở đây cho nên không cách nào né được, đành phải chịu trận cho qua.
“Thôi vậy, có thể thoát ra là được, mọi chuyện tính sau!” Đăng Quân thầm nhủ.
Hắn thở dài một cái, cố tình nhắm chặt mắt lại để nước thánh kia không làm hỏng đi đôi mắt tiên của mình, nếu không ngày sau sẽ khó mà tu tập lại được.
. . .
Tại chỗ gần với hồ thông với lối ra khỏi động phủ này, bỗng có hai thân ảnh từ trên cao mới vừa đáp xuống.
Hai thân ảnh này một người một thú, chính là Thiết Thiệt cùng với Đăng Quân được nó dẫn tới đây.
“Là nơi đây sao, có đúng nơi đây là chỗ mà Cao Phong đang ở không, vậy thì hắn đâu rồi?” Đăng Quân đáp xuống liền hỏi.
Trên người hắn áo quần tả tơi, còn có vết tích thấm nước thánh của Thiết Thiệt ban cho, khiến cả người bốc lên một mùi ô uế nặng nề.
“Cao Phong đang ở dưới hồ kia, hắn đang tu luyện một chút, ta và ngươi cứ ở đây đợi hắn!” Thiết Thiệt nói.
Nó không muốn nói rõ là Cao Phong đang tập trung hấp thu thuộc tính vào trong cơ thể, cho nên chỉ nói qua loa như vậy. Ánh mắt của Thiết Thiệt chợt động, cũng nhìn vào mặt hồ như đang trông chờ gì đó.
Đột nhiên vừa mới nhìn vào, thì từ trong đó bỗng có những tia sáng màu vàng bắn ra. Những tia sáng này càng lúc càng nhiều, từ bên dưới xuyên qua mặt hồ mà chiếu thẳng lên trên.
Ngay sau đó, mặt hồ bỗng nhiên dậy sóng dữ dội, nước ở bên trong cứ liên tục chao đảo, giống như có một cơn chấn động đang từ phía dưới trồi lên.
Ầm!
Một t·iếng n·ổ ầm chợt hiện, ngay lập tức kéo Thiết Thiệt cùng với Đăng Quân nhìn về phía đó. Ngay chỗ mặt hồ đột nhiên có thứ gì vừa mới vọt lên, gây ra âm thanh cùng với rung chấn dữ dội.
Thân ảnh người này vọt lên khỏi mặt nước, lơ lửng ở giữa không trung, khắp người có ánh lôi vàng bao bọc, tựa như một hình thái thần thánh nào đó vừa mới xuất thế.
Mà thân ảnh này lại không ai khác, chính là Cao Phong sau khi đã thành công hấp thu dịch lôi vào trong cơ thể, vừa rồi mới thoát khỏi điện thờ bên dưới mà đi lên trên.
“Cao Phong, là ngươi sao, ngươi đúng là chưa c·hết!” Đăng Quân nhìn thấy thì nói.
Ánh mắt hắn cùng với Thiết Thiệt không giấu được sự ngỡ ngàng khi chứng kiến được biểu hiện này của Cao Phong, một cảm giác còn có phần ngưỡng mộ.
“Không ngờ thuộc tính sinh mệnh của ngươi là lôi, vậy mà từ lúc đi với ngươi ta không nhận ra!” Đăng Quân lại nói.
Lúc này thì Cao Phong mới thấy được Đăng Quân, hắn cũng từ từ hạ thấp độ cao mà đi đến chỗ hai người kia đang đứng.
“Không phải, chỉ là do ta vừa mới thành công khai phá thuộc tính, kích hoạt mạch lôi bên trong cơ thể mà thôi!” Cao Phong cười nói.
Hắn cũng không muốn có người biết được bí mật của điện thờ bên dưới kia, cho nên cố tình nói sai rằng bản thân vừa mới khai phá. Bởi vì hắn hiểu chuyện này có liên quan đến nhiều thứ, cho nên không cần thiết thì cũng sẽ không nói thật ra làm gì.
“Mà ngươi làm sao thoát được, kể ta nghe đi Cao Phong!” Đăng Quân tò mò hỏi.
“Được, nhưng mà đợi ra tới bên ngoài trước đã, sau đó ta sẽ kể ngươi nghe!” Cao Phong đáp lại.
Hắn giờ đây muốn nhanh chóng ra phía bên ngoài, bởi vì không gian trong này tuy rằng chứa những bí ẩn cùng cơ duyên lớn, nhưng vẫn khiến Cao Phong có cảm giác không an toàn.