Chương 113: Chuyển hóa dịch Lôi
“Đột nhiên bỏ chạy? Chẳng lẽ thứ làm con yêu thú kia hoảng sợ lại chính là Thiết Thiệt hay sao?” Cao Phong thầm nghĩ.
Hắn nhìn sơ qua toàn thân của Thiết Thiệt một lần, lại từ từ nhìn vào tu vi bên trong người của nó. Cảm thấy vẫn không có gì khác biệt, khiến cho Cao Phong suy nghĩ một hồi.
“Vậy từ nãy tới giờ ngươi có phát hiện ở đây còn có yêu thú nào khác không?” Cao Phong đột nhiên hỏi.
“Yêu thú khác sao, không có, ta không phát hiện ra thứ gì như vậy!” Thiết Thiệt đáp lại.
Vừa nghe nó nói, ánh mắt của Cao Phong cũng có sự biến đổi, trong lòng hình như có nỗi lo vừa được triệt tiêu. Hắn nhìn đánh giá xung quanh một lần nữa, lại lên tiếng nói.
“Được rồi, chúng ta đi tới ổ của yêu thú kia xem xét, ta hình như cảm nhận được trong đó có thứ gì.” Cao Phong lại nói.
Nói xong hắn mới vận lực phóng đi, theo ngay bên cạnh là Thiết Thiệt cũng cố gắng bám theo. Hai người không trì hoãn thêm nữa, phi một mạch đã tìm ra ổ của yêu thú kia mà tiến vào.
Trước khi vào trong, Cao Phong cũng triển khai thần thức để dò xét một lượt để bảo đảm không có thứ gì. Nhận thấy ngoài làn sóng khí tức mà trước đây đã cảm nhận được ra, hoàn toàn không có gì khác thì Cao Phong mới mạnh dạng tiến vào.
Hắn giảm tốc độ lại thật chậm, muốn cảnh giác với nơi sâu này, trước mặt luôn có những dòng sinh khí lượn lờ, như muốn hòa thành một thể với dòng nước xung quanh.
Nhưng mà có điều kỳ lạ, hình như Cao Phong càng tiến sâu thêm thì mực nước ở đây càng ngày càng giảm. Hắn nhìn xung quanh cũng cảm thấy rong rêu phía trước ổ yêu thú cũng không còn thấy nữa, càng ngày phía trước càng như một lối mòn dẫn tới nơi nào đó.
Trong lòng Cao Phong cũng chợt suy nghĩ, hắn phát hiện có những dòng chảy vàng vàng gì đó cứ từ phía trước theo nước tuôn ra. Khẽ đưa tay chạm vào thì lại phát hiện có tia sét từ đó bắn vào tay, khiến cho Cao Phong càng nghi ngờ hơn nữa.
Lúc này trong lòng hắn mới có sự ngờ ngợ, lại lần nữa tăng nhanh tốc độ mà đi tới trước. Mà chỉ chốc lát này, Cao Phong cảm thấy hình như mực nước xung quanh đã rút hết, hắn hiện tại càng đi sâu vào ổ yêu thú kia thì cảm giác càng như ở trên cạn vậy.
“Chẳng lẽ đây không phải ổ của yêu thú, mà là một kiến trúc gì đó được yêu thú chiếm giữ hay sao?” Cao Phong thầm nghĩ.
Hắn vẫn đang suy nghĩ thì cảm nhận bước chân không còn di chuyển trong nước nữa, đã đáp xuống nền đất. Mà nền đất này cũng không có mềm mà cứng như đá, chính xác mà nói thì hắn đang đi trên một con đường của di tích nào đó.
“Ngươi nhìn kìa Cao Phong!” Thiết Thiệt đột nhiên nói.
Giọng nói nó lộ rõ vẻ kinh ngạc, khiến cho Cao Phong cũng lập tức nhìn theo hướng mắt của Thiết Thiệt. Trước mặt hắn hiện tại hiện ra một khu vực trống trải, như một điện thờ ở dưới lòng nước.
“Đây là?” Cao Phong ngỡ ngàng.
Hắn thoáng nhìn xung quanh, lập tức phát hiện ở giữa đại điện này có một bức tượng cực lớn, hình thù thì lại có chút kỳ lạ. Nhưng mà Cao Phong cũng nhanh chóng nhận ra hình thuf này, chính là hình thù thần Két như bức tượng ở gần mặt hộ trên kia.
“Nơi đây là sao?”
Dưới chân Cao Phong có những vết lõm chạy dọc chạy xuôi, tạo thành một hình phù ở trên thềm điện thờ này. Mà ở những vết lõm kia còn có dịch màu vàng đọng lại, những dịch vàng này chính là từ bức tượng phía trước kia đang nhỏ giọt xuống.
Cuối cùng lại nhìn ra phía xa xa kia, chỗ đó có những vết lõm đã bị chìm xuống nước, mang theo dịch vàng mà hòa tan vào dòng chảy ngoài hồ.
Những vết lõm này Cao Phong cũng đã trông thấy, hắn chỉ mới nhìn qua đã biết thứ này với chất dịch lôi mà hắn cảm nhận được trong dòng nước là cùng một loại.
Đột nhiên nghĩ tới đây làm Cao Phong giật bắn người, cuối cùng sự thật ở đây và con thủy quái kia đã được hắn hiểu hết.
Nơi đây là một điện thờ bằng đá, ở chỗ bức tượng kia tuy không biết là thứ gì nhưng lại có dịch lôi từ trong đó cứ chảy ra. Chúng chảy vào những vết lõm này, khiến vết lõm vô tình trở thành vật dẫn mà đưa dịch lôi hòa vào dòng nước.
Mà con thủy quái kia chính là ở ngoài dòng nước chỗ này, trải qua biết bao năm tháng mà hấp thu dịch lôi, cuối cùng mới khiến cơ thể có mang theo thuộc tính lôi như vậy.
“Cuối cùng ta đã hiểu rồi!” Cao Phong nói xong một lượt thì lại nói.
Hắn đi tới phía trước, quan sát điều kì diệu bên trong bức tượng này, một lần nữa lại cảm thấy khó hiểu với dịch lôi đang tiết ra.
“Chẳng lẽ bức tượng này là chỗ lão Két sinh sống, nói không chừng dịch lôi này là ông ta để lại đây!” Cao Phong thầm nghĩ.
Nhưng mà hắn cũng không nghĩ thêm gì nữa, lại từ từ ngồi xuống, muốn hấp thụ hết dịch lôi ở đây. Ban đầu chỉ tính hấp thụ mệnh yêu đan có thuộc tính lôi của thủy quái kia, nhưng giờ phát hiện ra nhiều dịch lôi thế này, khiến cho Cao Phong càng thêm phấn khích.
Hắn chỉ cần nghĩ thôi cũng đã đủ cảm thấy may mắn, nếu hấp thụ được hết dịch lôi ở đây thì hắn không chỉ sẽ sở hữu được thuộc tính lôi mà thuộc tính lôi đó càng trở nên mạnh mẽ.
“Bây giờ ta phải ở đây hấp thụ thuộc tính lôi này, ngươi nếu đói có thể lên trên tự tìm gì đó ăn đi Thiết Thiệt, khi nào xong ta sẽ lên đó tìm ngươi rồi cùng đi ra ngoài!” Cao Phong nói.
Hắn ước chừng bây giờ cũng đã qua khỏi thời gian một ngày mà ba vị trưởng lão Tam Tông căn dặn, cho nên chắc hẳn bên ngoài hiện tại cũng không còn ai nữa. Cho nên hắn mới bảo Thiết Thiệt có cần thì lên trên tìm cái ăn, bản thân sẽ ở đây tu luyện rồi đi ra sau.
“Được rồi, ngươi cứ chuyên tâm hấp thụ thuộc tính kia cho tốt đi, chỉ cần từ từ dẫn dịch lôi vào trong cơ thể, đưa nó vào trong viên sinh mệnh là được, còn nữa còn nữa, phải làm như thế này...” Thiết Thiệt nói một hồi.
Nó đang tận tình chỉ lại cách dẫn thuộc tính bên ngoài vào trong cơ thể, việc này hình như được Thiết Thiệt nắm rất kỹ cho nên nó mới có thể nói chi tiết tới như vậy.
Mà Cao Phong ở một bên cũng đang chú ý lắng nghe, hắn hiểu rằng việc hấp thụ thuộc tính này sẽ dẫn tới sự thay đổi lớn bên trong cơ thể, cho nên phải tập trung để tránh xảy ra sai sót.
Nếu như hắn bất cẩn làm sai gì đó, không chỉ sẽ khiến quá trình hấp thụ thất bại mà nặng hơn còn có những ảnh hưởng đáng kể với cơ thể mà Cao Phong không hình dung được.
Trải qua một khoảng thời gian dài nắm kĩ phương pháp, cuối cùng mới thấy Cao Phong đi đến giữa điện thờ mà ngồi xuống. Hắn cố đè nén sự lo lắng trong lòng, giữ cho bản thân trở lại bình tĩnh mà bắt đầu quá trình hấp thu.
Cao Phong đưa tay ra bắt quyết, hình thành lôi kéo những dịch lôi xung quanh chỗ ngồi của hắn. Những dòng ánh sáng dưới chân cũng bắt đầu sáng lên, lúc này nếu từ trên cao sẽ phát hiện hình phù từ những vết lõm kia, lúc này đã kết thành dáng vẻ uy nghiêm của con thần Két lớn.
“Chuyển hóa!” Cao Phong hét lớn.
Hắn nhanh chóng lấy ra mệnh yêu ban nãy nuốt vào, đồng thời cánh tay của hắn cũng chợt động mà diễn hóa pháp quyết. Từng dòng thần năng màu vàng được hắn khống chế vô cùng cẩn thận, cùng nhau đồng thời hội tụ tại một chỗ mà chìm dần vào trong người hắn.
. . .
Bên ngoài kia, trong không gian của động phủ, hình như đã trở lại như lúc chưa có ai tiến vào nơi này.
Bởi vì thời gian đã qua một ngày, cho nên mọi người từ trong động phủ này đã đi ra hết, không một ai ở lại. Kẻ ở lại, chỉ có những cái xác không hồn, nằm chất đầy trên mặt đất ở đây.
Họ đều là những người bị những lời đồn của nơi này hấp dẫn, tranh nhau c·ướp đoạt cơ duyên, tới nỗi mà không có mạng để trở về.
Trên trời, có một thân ảnh nho nhỏ đang bay, tư thế vô cùng ung dung, bởi vì biết đã không còn ai ở nơi này. Hai cái cánh trên lưng cứ đập đập liên tục, vô cùng tự tin mà tận hưởng không gian ở đây.
“Sinh khí trong này thật tốt, nếu không có bọn người kia giao chiến phá hỏng đi sinh cơ, không chừng còn đạt được chất lượng hơn thế này!” Thiết Thiệt vừa bay vừa nói.
Nó đang đi ra ngoài, cũng không dám bay quá cao làm cho kẻ khác chú ý, bởi vì trong này nếu không có con người, cũng có các loài hung thú tự nhiên cư ngụ, cho nên nếu để bọn chúng chú ý thì vô cùng phiền phức.
Mà Thiết Thiệt bay không cao như vậy cũng có mục đích, nó muốn xem thử mấy cái xác của bọn tu sĩ ở đây, có ai còn để sót lại thứ gì không, nhưng mà đáng tiếc là chẳng có gì.
“Ta cũng đi đủ xa rồi, thức ăn cũng đã kiếm được chút ít, chắc phải đi về mà thôi!” Thiết Thiệt đột nhiên nói.
Nó đã bay khá xa ra khỏi khu vực mà Cao Phong đang tu luyện, cho nên giờ đây muốn quay trở lại. Đoạn đường trở lại nó muốn đi vào khu rừng phía bên kia, xem thử có thu hoạch được thêm gì hay không.
Thiết Thiệt cố tình ẩn đi khí tức của mình tới thấp nhất, bởi vì nó sợ không chừng trong rừng này có yêu thú gì đó. Nếu mà là loại nó lo được thì không nói, lỡ như là yêu thú cấp cao thì nó chẳng biết dựa vào ai để chống đỡ.
Cho nên Thiết Thiệt khép người bay nhanh, vừa lẩn tránh vừa quan sát, tránh để có biến động phát sinh. Nhưng mà nó vừa bay tới một chỗ, đột nhiên từ đằng trước có một tiếng nói vang lên làm nó chú ý.
“Cứu ta, cứu ta, có ai ở đây không? Cứu ta, cứu ta!”
Giọng nói này vừa lọt vào tai của Thiết Thiệt đã làm nó bất ngờ, bởi vì từ âm giọng này, nó có thể nhận ra người đang kêu cứu kia.
“Tiếng nói này là của Đăng Quân mà, tên đó làm gì ở đây, hắn chưa c·hết mà cũng chưa ra bên ngoài sao!” Thiết Thiệt dừng lại mà nghĩ thầm.
Khóe miệng của nó khẽ nhếch lên một cái, nhận thấy nếu tên này còn ở đây thì đúng là phần may mắn của Cao Phong chưa biến mất. Nhưng mà nó cũng không tính dễ dàng cứu tên này ra như vậy, cho nên mới định làm cho hắn một chút bất ngờ.
Lập tức Thiết Thiệt lại ém khí tức xuống mức thấp nhất, phi tới trước mà tiếp cận tới chỗ đang phát ra tiếng hét chói tai kia.