Chương 112: Diệt yêu thú, hấp thụ thuộc tính Lôi
Vừa thấy Thiết Thiệt phóng đi, con thú kia sau khi đớp trật liền nhanh chóng bắn thân thể đuổi theo. Trong mắt nó hiện lên một tầng ánh sáng hồng, tia lôi vàng lấp lóe toàn thân mà phi nhanh vô cùng.
Mà Thiết Thiệt ở đằng trước cũng đang phi nhanh, nó cũng cố tình giữ khoảng cách với yêu thú, vừa giữ cho yêu thú đuổi theo mà cũng giữ cho mình không bị yêu thú đó cạp trúng.
Cứ thế hai con yêu một lớn một nhỏ này lại đuổi theo vòng vòng như vậy, hình ảnh này lọt vào mắt của Cao Phong khiến hắn cũng không biết nói gì.
Hắn đang âm thầm quan sát xung quanh, bởi vì hắn sợ nơi đây không chỉ có một con yêu thú này, nếu có thêm con nữa xuất hiện thì sẽ gây ra phiền phức rất lớn.
Có điều từ nãy tới giờ tâm thức của Cao Phong rất lạ, hắn hình như cảm nhận được cuối chỗ tối kia, luôn có một loại khí tức gì đó, tỏa ra phừng phực, lan đi khắp không gian ở dưới đáy hồ.
Mà chỗ xảy ra động tĩnh trong thần thức này lại trùng hợp là nơi yêu thú kia vừa nãy xuất hiện, chỗ mà Cao Phong đoán thầm chính là ổ của nó.
“Chẳng lẽ có điều gì đó khác sao?” Cao Phong thầm nghĩ.
Ầm!
Một t·iếng n·ổ lớn đột nhiên xuất hiện, khiến cho tâm trí Cao Phong trở nên n·hạy c·ảm mà nhìn tới. Hắn trông thấy chỗ tối kia, đất đá đang sụp đổ, gây nên một trận tiếng động liên hồi không dứt.
Từ trong chỗ đó, bỗng có một tia sáng nhỏ bắn ra, chính là Thiết Thiệt phi ra khỏi đó. Mắt nó nhìn về phía dưới đống lộn xộn kia, chỗ đó cũng bỗng chốc có một đầu yêu thú vọt ra, rõ ràng là con cá lớn mà hai người bọn Cao Phong đang muốn g·iết.
Thì ra vừa tồi Thiết Thiệt dụ nó ra phải cột đá lớn mọc giữ hồ này, khiến cho nó va phải, làm đá tảng rơi xuống, gây nên trận tiếng động kịch liệt như ban nãy.
Giờ đây Thiết Thiệt phi ra, trông thấy yêu thú cũng vọt theo thì trên mặt bỗng hiện lên một tia sáng nhạy bén. Nó giơ cái tay nhỏ làm động tác như bắt quyết, nhanh chóng bắn một tia sáng vàng lên tới phía trước.
Tia sáng này bắn tới chỗ yêu thú kia, đột nhiên phân tách thành nhiều tia nhỏ, lại nhanh chóng kết lại hình dạng như một tấm lưới mà bắt trọn lấy yêu thú vào trong.
Yêu thú bị tấm lưới thuật pháp từ Thiết Thiệt bắt được, không ngừng vùng vẫy, khiến cho nơi đây xuất hiện dao động kịch liệt, nhưng rõ ràng nó vẫn không thể thoát ra được.
Mà Cao Phong ở một bên cũng trông thấy, hắn cũng nhanh chóng hiểu chuyện, vội vàng xoay chuyển tư thế mà phóng nhanh tới chỗ đó. Hai tay của hắn cũng liên tục bắt quyết, Cao Phong muốn thi triển ra tầng thứ nhất Hổ để dễ dàng đả kích yêu thú này.
Sau lưng của Cao Phong nhanh chóng hiện ra một đầu thần Hổ, thân ảnh hắn lao đi trong nước, gây nên dao động liên hồi, bọt nước bắn lên tứ tung.
Đúng vào lúc hắn sắp tiếp cận được với yêu thú kia, bỗng nhiên lại thấy yêu thú trở mình mạnh một cái. Nó há cái miệng to của mình, phun ra một làn khói đen ngòm, khiến cho khắp nơi nhanh chóng chìm vào màn đen.
Làn khói đen mà nó phun ra xem chừng là một đòn thuật pháp tự vệ của yêu thú này, bởi vì khi bị khói đen kia bao trùm, thần thức của Cao Phong cũng trở nên tối tăm không thấy gì, khiến hắn nhanh chóng dừng lại.
Đúng lúc này Thiết Thiệt đang ở không xa chỗ đó, nó cũng bị khói đen trước mắt ảnh hưởng. Khi mà khói đen lan tới, Thiết Thiệt cũng cảm giác được tấm lưới mà nó tạo ra đã bị hủy mất.
Thiết Thiệt thấy vậy thì trong lòng thất kinh, hai mí mắt nhỏ của nó cứ chớp chớp liên hồi. Nó đương xoay người, tìm một phương hướng để thoát ra khỏi nơi khói đen này thì đột nhiên cảm nhận một cơn chấn động chạy dọc sống lưng.
Ngay kia, vừa mới khoảnh khắc trước, một đầu yêu thú khổng lồ từ trong đó bỗng nhiên bắn ra. Yêu thú này có cặp mắt đỏ lòm, khắp người chỗ nào cũng có tia sét chạy quanh, nếu không có màn thần lực bao bọc, e rằng Thiết Thiệt đã bị tia sét đó đánh phải.
Yêu thú kia vọt ra trông thấy Thiết Thiệt thì phóng người lao tới, định nuốt trọn luôn con thú nhỏ này. Nhưng mà Thiết Thiệt cũng không có bị đần, vừa thấy thế thì đã phóng người chạy khỏi.
Hai cái cánh của Thiết Thiệt vỗ vỗ, lao đi như tên bắn trong không gian toàn là nước này. Mà ở phía sau nó, một đám khói màu đen cứ nhanh chóng đuổi theo, hình như chính con yêu thú cá kia đã mang làn khói này đi tới.
Việc này khiến cho Thiết Thiệt rất khó nhận biết yêu thú đang ẩn nấp trong đám khói kia sẽ ở chỗ nào vọt ra, bởi vì khói đen này đã ngăn cản thần thức của nó.
Nó đang đi tìm Cao Phong, định phối hợp với hắn để giải quyết chuyện này, nhưng mà cứ di chuyển lại cảm thấy không gian quanh nó càng lúc càng hẹp lại, giống như bị khói đen kia xâm lấn.
Ầm ầm!
Đột nhiên có vô số khối cầu thần năng màu vàng bắn tới gần Thiết Thiệt, gây nên nhiều t·iếng n·ổ kinh hoàng. Thiết Thiệt nhanh nhẹn né được, nhưng cũng bị xung lực từ v·ụ n·ổ làm cho mất tập trung.
Thiết Thiệt khựng lại một nhịp, nó không biết làm thế sẽ gây ra nguy hiểm thế nào.
Chỉ đợi có thế, yêu thú từ trong làn khói đen kia nhanh chóng lao ra, há cái miệng thật to mà táp tới Thiết Thiệt.
Thiết Thiệt cũng thấy được, vội vàng tăng tốc phóng đi nhưng vẫn bị sinh vật khổng lồ kia ngắn gọn.
Phập!
Yêu thú há miệng cắn nuốt tới, nhưng mà vẫn còn cái màn sinh lực quanh người Thiết Thiệt cho nên nó chưa thể làm được gì. Nó ngậm cả quả cầu sinh lực của Thiết Thiệt mà tiếp tục cắn, muốn phá cho bằng được cái màn này.
Trong thời khắc này, Thiết Thiệt cũng chẳng thể làm gì, xung quanh đây ngập tràn khói đen, nó cũng không thể cảm nhận được Cao Phong đang ở chỗ nào. Nó chỉ còn cách gia tăng thần lực trong người, cố gắng chống đỡ với hy vọng nhỏ nhoi.
“Đồ yêu thú xấu xí, dám cắn nuốt ta hả!” Thiết Thiệt hét lớn.
Ánh mắt của nó như có tia lửa, phù văn khắp người chạy dọc chạy xuôi, bừng bừng khí thế mãnh liệt. Hình như điều này cũng được yêu thú kia cảm nhận, cho nên nó cũng ra sức cắn thật chặt, trên răng có kim lôi liên tục hiện ra.
Hai bên giằng co không dứt, Thiết Thiệt càng ra sức chống đỡ thì yêu thú kia lại cố gắng cắn chặt hơn, tình thế vô cùng cam go. Nhưng mà sức chống đỡ của Thiết Thiệt lại không bằng yêu thú kia, rõ ràng cái màn bao bọc nó đang càng lúc trở nên yếu dần.
“Đáng ghét, phá cho ta!” Thiết Thiệt hét lớn.
Đột nhiên sau lưng nó hiện lên một hình phù kỳ dị, màn hình phù này thoáng nhìn có vẻ giống như một đầu yêu thú dữ tợn. Yêu thú sau lưng Thiết Thiệt không phải thứ gì xa lạ, chính là dáng vẻ một thân yêu thú cường tráng trước kia của nó.
Giờ đây khí huyết trong cơ thể Thiết Thiệt tăng mạnh, một lần nữa vô thức mà thể hiện ra hình phù này, uy lực vô cùng dữ tợn, dường như còn mạnh hơn cả thần hổ của Cao Phong.
Mà yêu thú kia vừa thấy cái loại hình phù trước mắt này, máu thịt trong người đột nhiên sôi trào, tâm thần chấn động kịch liệt. Nó giống như bị bản năng thôi thúc, nỗi sợ trong từng tế bào đang kêu gọi, khiến lý trí nó bỗng chốc sợ hãi.
“Phá!” Thiết Thiệt lại hét lớn.
Một cơn hào khí chấn động, từ chỗ Thiết Thiệt lan sang tứ phía, phá tan đi lớp khói mù đang bao phủ. Nó cũng đẩy được yêu thú kia ra xa, thấy rõ bộ dạng yêu thú đó đang cực kỳ sợ hãi.
Yêu thú dạng cá kia co quắp người lại, không tiếp tục t·ấn c·ông nữa mà chạy ngược ra đằng sau. Trong tâm trí của nó vẫn còn hình dáng khi nãy của Thiết Thiệt, khiến nó sợ hãi không thôi.
Nó đang phóng đi với tốc độ nhanh nhất, không còn tâm trí mà để ý xung quanh, chỉ một lòng muốn về ổ của mình làm sao cho không phải chạm mặt con yêu thú nhỏ kia.
Mà ở bên ngoài này, Cao Phong cũng đã tìm được đường thoát khỏi đám khói đen kia, đang đưa mắt giá·m s·át nơi này. Trong lòng hắn vô cùng sốt ruột, không biết Thiết Thiệt ra sao rồi, lo lắng nếu nó bị con yêu thú kia t·ấn c·ông.
Nhưng mà hắn đang nghĩ nghĩ, bỗng nhiên thần thức xuất hiện cảm ứng, thấy rõ một thân yêu thú khổng lồ vọt mạnh ra khỏi đám khói đen kia.
“Đây rồi!” Cao Phong thầm nói.
Hắn lập tức vận lực, nhưng vẫn cố ý ém khí tức để che giấu hành tung, phi hành nhanh như một tia sáng mà tiếp cận yêu thú kia. Càng đến gần hắn càng thấy lạ, yêu thú kia hình như đang sợ hãi thứ gì, cho nên có lẽ không để ý tới hắn.
“Trời, chẳng lẽ thật sự còn có yêu thú khác ở đây!” Cao Phong có chút thất kinh.
Suy nghĩ trong đầu vừa hiện lên, lại Cao Phong nhanh chóng ém xuống, hắn muốn bây giờ kết thúc con yêu thú này, sau đó thì tìm Thiết Thiệt. Còn nếu có chuyện gì phát sinh, hắn sẽ từ từ giải quyết.
Nghĩ là làm, bàn tay của Cao Phong nhanh chóng được hình phù chi trước của thần Hổ bao phủ. Chỉ thấy hắn giơ bàn tay lên, tung ra một trảo của thần Hổ, như một tia sáng xẹt ngang qua người yêu thú kia.
Thời điểm mà yêu thú cảm nhận được có thứ gì đang lao tới, cũng là lúc thân thể nó bị cắt làm ba, viên sinh mệnh cũng nhanh chóng bị Cao Phong thu lại trong tay.
Nhìn viên sinh mệnh vẫn đang không ngừng xoay chuyển, hắn mới tỏ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn thấy được viên sinh mệnh thật sự ở bên ngoài.
“Hạch tâm tồn vong của mọi giống loài đều nằm ở thứ này, không ngờ chỉ như một viên đá tròn bình thường!” Cao Phong thầm nghĩ.
Bên trên viên sinh mệnh của yêu thú, hay còn gọi là mệnh yêu đan kia đang tia sét chớp động không ngừng. Thấy thế, Cao Phong chỉ khẽ nhếch miệng cười khẽ, bỏ viên mệnh yêu này vào trong túi trữ vật.
Sau đó hắn lại xoay người rời khỏi nơi này, bắn đi xung quanh đám khói đen kia, tìm xem Thiết Thiệt đang ở đâu. Hắn đi được một lúc, đột nhiên nghe được tiếng truyền âm của Thiết Thiệt, lại nhìn thấy thân ảnh nó đang lao vun v·út ở phía trước.
Rõ ràng nó cũng đang đi tìm hắn, hai người cùng nhau tìm đối phương cho nên mới nhanh chóng đã gặp lại.
“Sao rồi Cao Phong, g·iết được yêu thú kia chưa? Không hiểu tại sao mà vừa nãy khi đang giao chiến thì yêu thú đó đột nhiên bỏ chạy!” Thiết Thiệt cười cười hỏi.