{{ msgSearch }}

Chương 110: Tàn cuộc

Loạn Thế Cường Sinh (c)

ĐoànThanh 2062 Chữ 06/12/2024 21:25:14

Chương 110: Tàn cuộc

Trong một khoảng thời gian ngắn, hắn có thể cảm thấy sự kì diệu của viên sinh mệnh trở lại. Xung quanh viên sinh mệnh đang có phù văn không ngừng lưu chuyển, ánh sáng thần năng liên tục lan tỏa ra tứ bề.

Sau khi cảm nhận được thì Cao Phong mới chợt hiểu ra, thân ảnh kia đã giúp hắn tạo ra sinh lực từ sinh khí xung quanh, cũng từ đó mà truyền thẳng vào trong người hắn, giúp hắn trực tiếp khôi phục một chút tu vi.

Ông ta làm xong thì thu tay lại, ánh sáng chỗ cánh tay cũng tắt đi, trở lại trạng thái sinh ảnh mờ ảo ban đầu. Thân ảnh này khẽ nhìn vào bên trong nội thể của Cao Phong, vừa mới nhìn qua không có biểu hiện gì, nhưng mà nhìn lại thì thấy sắc mặt thân ảnh mờ này hình như có biến đổi.

Ánh mắt ông ta ngưng trọng nhìn vào viên sinh mệnh của Cao Phong, tròng mắt như có một vẻ gì đó ngờ ngợ hiện lên, nhưng hình như không chắc chắn.

“Thưa ông, một lần nữa cảm tạ ân tình này. Cao Phong xin phép được hỏi quý danh của ông!” Cao Phong bỗng đứng dậy nói.

Hắn đứng thẳng trên mặt đất, dáng người thẳng thớm mà đưa tay ra hành lễ với thân ảnh phía trước mặt.

“Ngươi cứ gọi ông Ba là được!” Thân ảnh ánh sáng mờ kia nói, ông ta nhìn quanh một lược lại nói tiếp.

“Mà cũng chẳng cần nói làm gì, đây không phải hình dạng thật của ta, chỉ là linh thân lưu lại ở đây mà thôi!”

“Vâng!” Cao Phong nói.

Bây giờ cơ thể hắn đã cảm nhận được sinh lực trong người đang lưu chuyển, gọi là khôi phục hoàn toàn thì chưa tới nhưng cũng đủ để giúp hắn có thể duy trì trạng thái phi hành đi như bình thường.

Hắn đang hít thở để ổn định trạng thái này, bỗng nghe tiếng ông Ba bên cạnh nói lớn, hình như là bảo hắn làm việc gì đó.

“Đi, ngươi đi theo ta!”

“Đi sao, đi đâu?” Cao Phong thắc mắc hỏi lại.

“Ngươi hỏi nhiều quá, gọi luôn con thú trong người ngươi ra đây, để ta xem thử!” Thân ảnh ánh sáng kia nói tiếp.

Ông ta nhìn một lượt khắp người của Cao Phong, rõ ràng từ đầu đã biết đến sự hiện diện của Thiết Thiệt.

“Ông cũng nhận ra sao?” Cao Phong ngạc nhiên hỏi lại.

“Có gì mà không ra, để ta xem thử nó là giống loài nào, bình sinh ta thường rất thích yêu thú ở trên đời này!” Thân ảnh kia như cười mà nói.



Đột nhiên vừa nói dứt câu, từ bên hông của Cao Phong bất ngờ có một làn khói trắng bay ra, nhanh chóng kết lại thành hình tròn. Ngay khi đám khói này tản đi, hiện ra trước mặt chính là thân ảnh của Thiết Thiệt.

Thiết Thiệt vừa mới đi ra, đột nhiên bị một bàn tay mờ ảo tóm gọn, chính là thân ảnh ánh sáng mờ của ông Ba bắt lấy nó, đem tới trước mặt để xem xét.

“Bỏ ta ra, cái gì vậy, rốt cuộc muốn làm gì?” Thiết Thiệt hét lớn.

Nó mắt nhắm mắt mờ, lúc nãy không dám nhìn kết cục của Cao Phong, cho nên mới cuộn tròn nằm vào một xó sâu của túi trữ vật. Bây giờ nghe thấy tiếng của Cao Phong mới đi ra, đột nhiên gặp tình cảnh này.

“Hừm, con thú này là loài thần thú gì mà lạ quá, hình như trên khắp tinh cầu đâu có giống loài này!” Ông Ba xem qua một lượt, cuối cùng lại lên tiếng lắc đầu.

“Trả cho ngươi đó, chúng ta đi thôi!”

Nói xong, ông Ba mới phất tay, đột nhiên có cơn gió lớn lướt qua, cuốn theo cả ông ta và Cao Phong mà bay lên bầu trời. Cao Phong cùng với Thiết Thiệt không khỏi bất ngờ, chỉ biết nhìn nhau rồi giữ nguyên tư thế để không có sự tình gì phát sinh.

Làn gió không nhanh không chậm, như đạp trên mây trời, đưa mấy người tiến về phía trước một cách thần bí. Rốt cuộc chỉ trong chốc lát, cơn gió này đã đưa ba người khuất trong tầm mây.

. . .

Tại một khoảng trời lớn, có một đám mây kỳ lạ vừa bay ngang qua, trên đó còn có hai thân ảnh, một thực một ảo.

“Ông nói sao, người kia tới đây để trả thù lão Két, một trong những học trò của ông!” Cao Phong đột nhiên lên tiếng, hắn lại tiếp tục hỏi “Vả lại chính con là người đã giúp giải thoát hắn ra hay sao!”

“Không hẳn là do ngươi, nhưng mà ngươi cũng là người đóng góp một ít công sức vào việc giải thoát hắn!” Thân ảnh ánh sáng của ông Ba bên cạnh đáp lại.

Tuy không nhìn thấy được vẻ mặt chân chính, nhưng từ hình dáng ảo ảnh này cũng hiểu được tâm trạng trong lòng, hình như cũng hiện lên nét phiền muộn.

Cao Phong cũng nhìn ra được vẻ mặt này, hắn cũng không nói gì, chỉ im lặng mà cúi gằm mặt xuống một hồi lâu. Nhưng mà trong lòng hắn vẫn đang liên tục suy nghĩ, cuối cùng lại lên tiếng.

“Thưa ông, như lúc nãy ông nói, có phải trước kia ông cũng đã từng tới đây?”

“Đúng vậy, ta đã từng tới đây nghiên cứu một thời gian dài, cũng dùng cách cưỡng chế mở ra động phủ của vị cường giả này!” Thân ảnh ông Ba đáp lại.

“Nếu không nhờ dấu hiệu do bọn ta để lại, chắc hẳn đám người ngoài kia cũng chẳng thể nhận ra động phủ này đâu!”



Vừa nghe thấy lời ông ta nói, sắc mặt Cao Phong liền trở nên ngưng trọng mà đăm chiêu suy nghĩ.

Hắn thấy rõ việc tạo ra cánh cửa để vào động phủ này rất khó, bởi vì ba vị tông chủ của vùng U Minh Thượng đã nói bọn họ chỉ có thể duy trì thời gian được một ngày.

Vậy mà nghe lời của ông Ba nói thì ông ta đã cùng đám học trò của mình có thể tạo ra một cánh cửa tồn tại vĩnh viễn, thật sự không thể tưởng tượng được tu vi của phái Thất Sơn này cao tới cỡ nào.

Lặng im một hồi, đột nhiên lại nghe tiếng ông Ba Lưới bên cạnh Cao Phong lên tiếng nói, vừa nói thân ảnh lại chớp động nhìn ra xung quanh.

“Năm xưa ta cùng mấy đứa học trò của mình tiến vào đây, cũng dùng một loại cấm chế đặc biệt để tạo một cánh cửa ra vào. Nhưng sau đó vì tên kia phản bội, cho nên mới tạo một cánh cửa khác, ngăn cho hắn tiến vào làm loạn.”

Ông Ba nhìn qua Cao Phong, giọng điệu trầm ổn mà nói.

“Không ngờ lần này lại có một bọn tu sĩ mở cánh cửa mới, chắc hẳn hắn ta đến đây cũng vì chuyện này!”

Cao Phong khi nghe ông ta nói vậy thì cũng không có lời nào để đáp lại, hắn thấy mình cũng có một phần lỗi trong việc giải thoát cho Hồ Băng Tâm. Hai mắt Cao Phong giữ nguyên như đứng tròng, thần thức hắn chợt truyền tới cảm nhận khiến hắn nhìn xuống dưới.

Hiềm khích đụng độ lần này của Cao Phong và Băng Tâm, tuy hắn không muốn nhắc đến, nhưng cũng đã ghi tạc trong lòng. Đợi sau này nếu tu vi hắn đạt thành tựu, sẽ nghĩ đến chuyện đó sau.

“Tới rồi!”

Đột nhiên thân ảnh ánh sáng mờ lên tiếng, ông Ba phất tay một cái, cơn gió kia lập tức liền hạ thấp độ cao. Cả hai người đáp xuống phía bên dưới, cơn gió to kia cũng nhanh chóng tản đi mà biến mất.

Trước mặt họ hình như là di tích cổ xưa nào đó, nơi đây có một ngăn nhà, trên mái nhà đã bị phủ đầy rêu xanh, phía trước nhà còn có đặt một tảng đá to với hình thù kỳ dị.

Xung quanh nơi đây sương khói lượn lờ, ẩn ẩn thật thật, khiến cho người ta có cảm giác mông lung không rõ ràng.

Bởi vậy mà cho dù có nhiều tu sĩ bay qua nơi này, từ thần thức cảm nhận cũng không chọn cách đáp xuống xem xét. Bởi vì bọn họ sợ nơi đây là một vùng tử địa gì đó, đi vào sẽ nguy hiểm tới tính mạng.

Mà tảng đá này có hình dáng không bình thường, chóp đá có hình thù như đầu con chim két vậy. Nó tỏa ra từng tia ánh sáng mờ mờ, dáng vẻ trông rất trang nghiêm, còn ẩn tàng một chút uy vũ.

“Đây chính là nơi ông nói sao?” Cao Phong hỏi lại.

Hắn nhìn xuống phía trước, ở đó có một cái hồ lớn, nhưng mà nước trong hồ này lại tỏa ra khí chất gì đó, khiến cho người ta nhìn vào liền bị thu hút mãnh liệt.



Qua một lúc lâu quan sát, hắn mới dám khẳng định rằng đây không phải là nước hồ bình thường, mà là một con đường thông ra bên ngoài được dựng từ thần thông cấm chế.

“Đúng vậy, đây chính là lối ra của động phủ này, ngươi nếu đi ra ngoài này thì sẽ không thể tiến vào được nữa!” Ông Ba lên tiếng nói.

“Cảm tạ ông đã chỉ điểm!” Cao Phong nói.

Hắn xoay người đi về phía mặt hồ, hình như định đi xuống phía dưới đó. Nhưng mà bước chân hắn còn chưa chạm nước, đã nghe tiếng ông Ba phía sau kêu lên.

“Đợi một lát, ta còn thứ này muốn tặng cho ngươi!” Ông ba lại nói.

Ông ta hất tay một cái, trên bàn tay bỗng nhiên xuất hiện một đồ vật, đó chính là Ngũ Hỏa Đăng Quang mà ông đã dùng tới từ cuộc chiến với Băng Tâm.

“Thứ này cho ngươi!” Ông ta nhìn về phía của Cao Phong, chợt lên tiếng nói.

“Nhưng tại sao, không phải đây là bảo vật của ông sao?” Cao Phong nhìn cái vật trước mặt, bỗng hỏi lại.

“Ta thấy ngươi có duyên với phái Thất Sơn ta, được công pháp Long Tranh Hổ Đấu lựa chọn, cũng coi như là hai người bọn chúng đã nhìn trúng ngươi. Cho nên muốn tặng đồ vật này, coi như quà nhập phái mà ta dành cho ngươi!”

Cao Phong vừa nghe thì lập tức sửng sờ, hắn chưa kịp nói gì thì lại nghe ông Ba nói tiếp.

“Bây giờ ta phải đi rồi, linh thân này không thể tồn tại được lâu hơn nữa. Ngươi sau này nhất định phải đến phái Thất Sơn của ta, cứ đi về phía Nam, hỏi người ở đó là sẽ tùy ý có người chỉ điểm cho ngươi!” Thân ảnh ánh sáng mờ của ông Ba nói.

“Một lần nữa xin cảm tạ ông!” Cao Phong nói.

Ngay khoảnh khắc này hắn chẳng biết nói gì hơn, chỉ còn cách cúi đầu mà đưa tay hành lễ với người trước mặt. Nếu không nhờ người này, có lẽ Cao Phong đ·ã c·hết, vậy mà giờ hắn lại được tặng bảo vật, điều này khiến Cao Phong vô cùng cảm kích.

“Nhóc con, đừng quên lời ta dặn ngươi, phải nắm giữ món bảo vật là công pháp kia cho tốt, tránh chạm mặt với Hồ Băng Tâm lần nữa!” Ông Ba nói xong, thân ảnh đột nhiên sáng đến chói mắt.

Cao Phong thấy vậy thì thất kinh, hiểu chuyện gì xảy ra, vội vàng khom người xuống thành lễ, nói rằng:

“Thưa ông, khi nào hoàn thành việc riêng, Cao Phong sẽ tới Thất Sơn tìm ông!”

“Được rồi, nhớ cẩn thận!"

Nói xong lời này, sinh thân của ông Ba cuối cũng cũng sáng đến mức hết cỡ, khiến cho mắt của Cao Phong đau tới nỗi không tự chủ mà nhắm lại. Khi hắn lần nữa mở ra, đã phát hiện thấy nơi đây chỉ còn lại mình hắn.

Hắn nhìn quanh một hồi, hiểu rằng sinh ảnh kia đã tan biến mất, rõ ràng đã dùng chút pháp lực còn lại mà đưa hắn đến nơi đây.

“Cảm tạ!” Cao Phong thầm nhủ trong lòng.

Sưu Tầm, 06/12/2024 21:25:14

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện