{{ msgSearch }}

Chương 109: Thất Sơn

Loạn Thế Cường Sinh (c)

ĐoànThanh 2059 Chữ 06/12/2024 21:25:14

Chương 109: Thất Sơn

Hồ Băng Tâm nói, hắn muốn kết thúc Cao Phong ở đây, để giữ vững lời thề năm đó của mình. Ánh mắt hắn sắc lạnh nhìn xuống bên dưới, giống như đang chờ đợi thời khắc.

Vào lúc này, thân thể của Cao Phong đang nằm sõng soài trên mặt đất, mặt mày vô cùng ủ rủ. Thân thể hắn giờ đây chỉ còn lại một chút sinh lực, rõ ràng là không thể thi triển pháp thuật nào được nữa.

“Ta... ta...” Cao Phong đau đớn cố gắng lên tiếng, nhưng rõ ràng không nói được gì.

“Cao Phong, ngươi sao rồi?” Thiết Thiệt hỏi lớn.

“Đừng có ra đây Thiết Thiệt, hắn sẽ biết sự hiện diện của ngươi!” Cao Phong nói nhỏ.

Hắn đã dùng hết sức lực, vẫn không thể mở được thế cục nào để thoát khỏi đây, rõ ràng là quá khó khăn.

Tâm tình hắn giờ đây lại có một sự tỉnh ngộ, hắn ban đầu chẳng hiểu được người kia tại sao lại t·ruy s·át hắn tới mức này cơ chứ. Nhưng mà giờ hắn cũng hiểu ra rồi, cũng nhận biết rất rõ lời của Phạm Bá ngày đó từng nói.

Cái thế giới cường giả hỗn loạn này, đối với người có cảnh giới cao mà nói, g·iết một hay hai người để thỏa mãn cái gì đó cũng không có gì đáng bận tâm.

Giờ này Cao Phong mới cảm thấy điều đó đúng đắn, chỉ là hắn không đành lòng nằm ở đây khi chưa tìm được cách cứu Phạm Bá mà thôi.

Đầu óc Cao Phong càng lúc càng trở nên trống rỗng, hắn nhận ra bản thân không thể nghĩ ngợi nhiều nữa, thật sự là cảm giác vô lực.

Nhưng mà đúng lúc này, đột nhiên Cao Phong nghe một tiếng nói bên tai, âm thanh này bỗng chốc làm hắn giật mình mà chú ý.

“Nhóc con, truyền sinh lực vào vật trong túi trữ vật của ngươi đi. Ta sẽ giúp ngươi qua chuyện này!”

“Ông là?”

. . .

Hồ Băng Tâm đứng trên cao nhìn xuống, trên ngón trỏ ở tay phải là một đường ánh sáng tựa như một mũi tên. Hắn định dùng thứ này để giải quyết tên nhóc dưới kia, sau đó mới rời khỏi nơi này.

Ban đầu hắn chỉ định đến nơi đây để tìm một người anh em cũ để trả thù, bởi vì chính người đó đã phong ấn hắn vào năm xưa. Nhưng mà không ngờ lại gặp Cao Phong ở đây, cho nên mới ở lại tiêu diệt để hoàn thành lời thề.



Hắn nhìn xuống phía bên dưới, khóe miệng khẽ nhếch lên, cánh tay phải chợt chuyển động. Ngón trỏ được hắn chĩa xuống, trên đó có một tia sáng màu tím, tỏa ra khí tức hủy diệt, vô cùng đáng sợ.

Tia khí màu đen này chính là món quà cuối cùng mà hắn muốn gửi cho Cao Phong, dùng nó để kết thúc cuộc vui này.

“Không ngờ lại gặp được hình tượng của lão Hổ, nếu ngày đó ngươi cùng lão Long không mất sớm thì chúng ta chắc hẳn sẽ gặp lại rồi! Hừ!”

“Kết thúc ở đây là được rồi, ta còn phải đi tìm lão Két nữa, tên khốn kh·iếp đã cùng với mấy người phong ấn ta!” Băng Tâm thầm nghĩ.

Nghĩ xong một hồi, hắn mới lóe lên một nụ cười nhẹ, đưa cánh tay chỉ thẳng xuống phía dưới. Mũi tên sáng trên tay hắn nhanh chóng bắn đi, chỉ một khắc đã tới đích, gây nên một t·iếng n·ổ kinh hoàng.

Hắn xoay người không thèm nhìn lại một lần nữa, bởi vì Băng Tâm đinh ninh tên kia đ·ã c·hết rồi. Hai mắt hắn sắt lạnh nhìn về phía trước kia, định nhóm người bay tới chỗ đó.

Nhưng mà đúng lúc này, đột nhiên từ phía sau có một giọng nói vang lên, khiến cho da đầu của Băng Tâm tê dại. Cảm giác này hắn vẫn nhớ rất rõ, đã mấy trăm năm rồi mới lần nữa tái hiện trong tâm trí của hắn.

“Học trò hư, ngươi còn tính đi đâu!”

Âm thanh này không có chút gì kì lạ, nghe như của một người tuổi đã cao đang nói. Nhưng mà điều đáng nói ở đây là nó lại khiến cho khóe miệng Hồ Băng Tâm co giật liên hồi, giống như đụng tới một nỗi niềm thầm kín vậy.

“Ông... ông già, sao ông lại ở đây!”

Hồ Băng Tâm quay ngoắt người ra sau, trước mặt đã hiện lên một hình ảnh khiến hắn kinh hãi hết sức. Vừa rồi còn chưa khỏi hết ngỡ ngàng vì giọng nói kia, bây giờ lại ngạc nhiên hơn với thân ảnh này.

Trước mặt hắn lúc này là cơ thể của người mà hắn sợ nhất trên trần đời, chính là người thầy của hắn, pháp hiệu thầy Ba Lưới. Thân ảnh này không phải là thật, chỉ mà một sinh hồn mờ ảo như một thế thân được kết tinh từ thần lực mà thôi.

Vừa lúc trước hắn nhìn thấy hình dáng của lão Hổ thông qua thần thông của Cao Phong đã nhớ lại chuyện cũ năm xưa, không ngờ còn thấy được hình ảnh này nữa.

Năm đó hắn cùng sáu anh em của mình lần lượt là lão Quạ, lão Két, lão Voi, lão Hổ, lão Rồng, lão Rùa đã cùng bái nhập học thuật pháp của thầy Ba Lưới.

Thầy Ba Lưới đã giao cho mấy anh em mỗi người canh giữ một ngọn núi trong cụm Thất Sơn đó là, lão Quạ canh giữ núi Phụng Hoàng, lão Long canh giữ núi Ngọa Long, lão Két canh giữ núi Anh Vũ, lão Voi canh giữ núi Liên Hoa, lão Rùa canh giữ núi Thủy Đài, lão Hổ giữ núi Thiên Cấm.



Cuối cùng là Hồ Băng Tâm, pháp hiệu lão Cáo được giao cho canh giữ núi Ngũ Hồ.

Hồ Băng Tâm vẫn còn nhớ những năm tháng đó, cũng nhớ rất rõ mình bị những người khác phong ấn ra sao, cho nên giờ đây mới đi trả thù. Hắn vốn định vào đây để tìm lão Két, không ngờ lại gặp được thầy mình tại nơi này.

“Học trò à, ta không phải nói với ngươi chớ làm điều ác hay sao, hay hung tính của ngươi vẫn mãi không sửa được!” Thân ảnh ánh sáng mờ ở phía trước lên tiếng.

Ông ta đưa tay một cái, đột nhiên ở phía dưới có một thứ gì đó nhanh chóng bay lên trên tay ông, xoay xung quanh vô cùng ảo diệu. Thứ này có hình dạng như một cái đèn với năm ngọn lửa riêng biệt, tỏa ra khí tức bất phàm, khiến người ngoài nhìn vào đều phải e sợ.

“Ngũ Hỏa Đăng Quang, sao... sao có thể, không phải thứ này đã bị phá rồi sao!” Hồ Băng Tâm ngỡ ngàng tới độ giọng nói lắp bắp.

“Vật của ta bị phá đi, đương nhiên cũng có thể sửa lại được!” Thân ảnh phía trước khẽ nói.

“Vậy ra, chính ông cũng là người đã phong ấn ta!” Hồ Băng Tâm ngước lên, chỉ tay chất vấn.

“Ngươi năm đó g·iết người vô số, không chịu tu tâm dưỡng tính, còn quay sang trách ta là sao! Không phải ta đã nói, Thất Sơn chúng ta xưa nay tu hành là để cứu khổ cứu nạn, giúp người trong vùng, lấy chữ thiện làm chân lý hay sao!” Thân ảnh phía trước lại nói.

“Cái gì mà cứu khổ cứu nạn, cứu những kẻ phàm phu đó rồi sau này chỉ vì một lỗi lầm mà bọn chúng sỉ vả những người như chúng ta, cho nên ta năm đó mới thẳng tay t·rừng t·rị bọn người phàm ngu xuẩn đó!” Hồ Băng Tâm đáp.

Trong mắt hắn liên tục hiện lên chuyện cũ, hung tính trong người bỗng chốc trỗi dậy một cách mạnh mẽ.

“Ta đã phong ấn ngươi mấy trăm năm, ác tính vẫn còn chưa dứt, vậy thì hôm nay đành một lần nữa t·rừng t·rị ngươi tại nơi này!” Thân ảnh phía trước đáp.

Thân ảnh ánh sáng mờ nói xong, liền vung tay lên bắt một loại pháp quyết phức tạp. Ngọn đèn với năm ngọn lửa lập tức lóe sáng, tỏa ra ánh sáng huyền ảo đến không ngờ, khi được rót thần lực vào thì lập tức bay lên.

Nó tỏa ra một tràn thần năng vô cùng uy lực, năm ngọn lửa nhanh chóng được kích thích, liền hóa thành năm đường sáng cùng nhau bay ra bên ngoài.

“Không xong!” Hồ Băng Tâm chợt nói.

Mắt hắn thấy được năm luồng ánh lửa kia thì trở nên hoảng sợ, liền nhớ lại thần thông của pháp bảo này năm xưa. Cũng chính tại thời điểm đó, mấy người anh em của hắn nhờ thứ này đã phong ấn hắn lại trong mấy trăm năm.

Khi năm ngọn lửa này vừa bay tới, chúng nhanh chóng kết thành một hình pháp trận mà chụp xuống đỉnh đầu của Băng Tâm.

Nhưng mà hắn cũng không có thả lỏng, liền nhanh chóng giơ tay thi triển thuật pháp, bắn ra một cột sáng tím hướng thẳng lên để chống đỡ với pháp thuật đang ập tới.



Hồ Băng Tâm biết bản thân vào thế khó, hắn vẫn còn nhớ rất rõ sự lợi hại của người thầy của hắn, cho nên không dám đánh với ông ta. Vả lại hắn chỉ mới thoát khỏi phong ấn không lâu, không nghĩ là gặp lại người này cho nên càng không dám đánh liều.

Hắn vừa thi triển thần thông, vừa đưa người hóa thành một luồng sáng bỏ chạy, tránh để cho người này đánh trúng.

“Lão già, lần sau sẽ khác!”

“Muốn chạy sao, trò còn thua lắm!” Thân ảnh ánh sáng mờ kia nói.

Nói xong ông ta giơ bàn tay lên, điều động năm luồng thần hỏa từ món pháp bảo kia, khiến chúng trở nên dung hợp tạo thành một đường duy nhất. Một đường thần hỏa với uy lực cực lớn, mang theo khí tức hỗn độn mà đuổi theo Băng Tâm.

Nhưng mà chỉ sau một lát, không biết Băng Tâm đã dùng bí thuật gì mà né tránh được sự công kích của pháp bảo này. Chỉ thấy năm nguồn thần hỏa kia lại tách ra, trở về với ngọn đèn trong tay thân ảnh mờ này.

Ông ta nhìn về xa xa, chỉ khẽ lắc đầu mà không nói gì, rốt cuộc vẫn không nhẫn tâm ra tay với người học trò của mình.

“Mũi vạy thì lái chịu đòn, trách thì cũng trách ta năm xưa không dạy giỗ nó tốt hơn!”

Nói rồi thân ảnh này đột nhiên hạ xuống bên dưới mặt đất, đi tới một vùng lõm lớn. Tại đó có một người khác đang nằm bất động, toàn thân đều có thương tích, chính là Cao Phong.

“Nhóc con, ngươi có ổn không!” Thân ảnh này cười cười nói.

“Thưa ông, may nhờ có ông cứu con, nếu không tính mạng này khó giữ!” Cao Phong vẫn nằm dưới đất, cố gắng đưa hai tay cung kính ra lễ.

Hắn nhớ lại khi nãy, khi mà bị Hồ Băng Tâm đánh cho thê thảm, tưởng chừng đã không còn hy vọng nào để ra khỏi đây. Nhưng mà tại khoảnh khắc cuối cùng, đột nhiên hắn nghe tiếng người văng vẳng trong đầu, nửa tỉnh nửa mê làm theo lời ông ta nói, cho ra kết quả như bây giờ.

Cao Phong cũng không ngờ được bản thân lại được cứu như vậy, hắn cho đây là một chuyện hi hữu đến quá bất ngờ.

“Ngươi còn sống là tốt rồi, ngươi có thể di chuyển không?” Thân ảnh kia nói.

“Thưa...”

Cao Phong chưa kịp nói xong, đã trông thấy thân ảnh người phía trước làm một hành động kỳ lạ. Ông ta đưa bàn tay mờ mờ ra đó, tức thì liền có vô số tia khí sinh lực hội tụ về, tạo thành một quả cầu hư hư thật thật.

Ông ta tiếp tục hành động, đem quả cầu này mà ém nó vào người Cao Phong, khiến Cao Phong thoáng chốc bất ngờ. Nhưng mà hắn lại nhanh chóng hiểu ra, khi thấy cơ thể mình phút chốc có một nguồn sinh lực chạy quanh, kích thích viên sinh mệnh xoay chuyển giữ dội.

Sưu Tầm, 06/12/2024 21:25:14

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện