{{ msgSearch }}

Chương 108: Cam go

Loạn Thế Cường Sinh (c)

ĐoànThanh 2088 Chữ 03/12/2024 17:11:04

Chương 108: Cam go

Một trận khói đen bốc lên nghi ngút, ngay sau đó là t·iếng n·ổ ầm ầm, kèm theo tiếng của mấy cái cây lớn b·ị đ·ánh đổ. Mới chỉ qua được một khoảng, mà khung cảnh nơi đây đã bị phá đi rất nhiều, sinh cơ trong chốc lát cũng đã biến mất.

Từ trong làn khói đen kia, Cao Phong đang cực kì chật vật khi phải chống lại mấy cái xúc tu phù văn này, sắc mặt hắn hiện vẻ rất khó coi.

Hắn cảm thấy những cái xúc tu này quỷ dị vô cùng, đánh cỡ nào có cũng có thể hồi phục lại mà trói lấy hắn. Không còn cách nào, Cao Phong liền vận sinh lực mà tạo thành một cái màng sáng, cùng một lúc hất tung mấy cái xúc tu này mà bay đi, muốn rời khỏi cục diện bị trói buộc.

“Muốn chạy!” Băng Tâm hừ lên khẽ nói.

Ánh mắt của hắn lóe lên, tư thế ung dung bất chợt chuyển động, trở thành một tia sáng bắn thẳng lên không trung. Hắn bay ngay tới trước mặt Cao Phong, vung một quyền lớn vào cơ thể, khiến cho Cao Phong lập tức b·ị đ·ánh bay xuống dưới.

Thân thể của Cao Phong bị một đòn đánh văng đi, lực chấn động vô cùng khủng kh·iếp, khói bụi bay ngợp trời. Chỉ thấy ngay sau đó cơ thể hắn hiện ra với vẻ ngoài vô cùng tàn tạ, từng giọt máu đang từ miệng mà không ngừng rơi xuống.

“Tên này, rốt cuộc hắn muốn gì!”

Tiếng Thiết Thiệt nói với Cao Phong, nó ở trong túi trữ vật mà cũng cuống cuồng tìm cách để giải quyết thế cục này. Mắt thấy Cao Phong b·ị đ·ánh cho thê thảm như vậy, nó cũng không đành lòng mà nói ra.

“Ta không biết... tên này mạnh quá!” Cao Phong khẽ nói.

“Nhất định phải tìm cách, không thể để ngươi c·hết ở đây được!” Thiết Thiệt lại nói.

Nó giờ đây cực kì sốt ruột, trong lòng như đang có lửa cháy phừng phực, khắp người trở nên nóng ran. Nó vẫn đang mãi lục lọi trong túi trữ vật của Phạm Bá, tìm xem có thứ gì có thể tạo ra một con đường được không, nhưng thật trớ trêu là chẳng tìm được gì.

Cao Phong im lặng một hồi, hắn lại hướng ánh mắt nhìn lại người trên kia, tên đó vẫn đang ung dung mà đứng trên không trung nhìn xuống. Hai ánh mắt bắt gặp, giống như hai mũi kiếm đang đối đầu, giữ một thế cục cân bằng đến đáng sợ.

Nhưng mà dù Cao Phong có giữ cho mình bình tĩnh, thì hắn vẫn không thể nào ngăn cản được cơn đau đang lan đi khắp thân thể. Hắn vội vàng đưa tay lấy ra vài viên đan bán thành phẩm còn sót lại, nuốt xuống bụng với hy vọng có thể hồi phục một chút sinh lực.

Cao Phong vẫn đưa mắt quan sát tình hình, đang vắt óc suy tính xem có cách nào để rời khỏi nơi đây mà an toàn hay không. Nhưng rồi bỗng một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn, khiến cho Cao Phong bỗng nhiên lên tiếng.

“Suy tính cái gì được chứ, đây chính là cảm giác đứng trước sức mạnh tuyệt đối sao!”



Đứng trước tình thế như bây giờ, Cao Phong chỉ còn cách dốc hết sức mà tiếp tục chiến đấu. Bởi vì hắn hiểu, người kia vẫn còn nhân nhượng như vậy, chính là chờ đợi xem thực lực của Cao Phong ra sao.

Hắn có cảm giác, nếu như bản thân còn dừng lại, nhất định sẽ bị người kia tung sát chiêu kết liễu ngay lập tức.

“Vậy thì chỉ còn dùng cách kia!” Cao Phong thầm nghĩ.

Ánh mắt hắn hiện lên một vẻ kiên định, liền cất lấy thanh trường thương trên tay đi. Hắn nhắm mắt, hai tay khẽ xoay tới trước, chân trái bước ra sau chân phải, đứng thành một hình thế.

Mà hình thế này, người ngoài nhìn vào là thấy rõ nhất, khí tức cả người hiện lên một đầu thần Hổ.

Con thần Hổ này thể hiện khí chất của người thi triển, hình tượng như ẩn như hiện, vô cùng to lớn, tỏa ra là một tồn tại vượt lên mọi giống loài.

Đây chính là thuật pháp mà Cao Phong muốn thi triển ra, là tầng thứ nhất Hổ trong công pháp Long Tranh Hổ Đấu.

Nhìn thấy hình tượng hiện tại của Cao Phong, hai mắt Hồ Băng Tâm phía trước cũng khẽ liếc qua một chút. Hắn ban đầu không tỏ ra gì, nhưng chỉ một khắc sau, đôi mắt dường như có chớp chớp, lập tức nói thầm.

“Cái hình thế này, sao ta lại có cảm giác quen thuộc!”

Nhìn thấy sinh lực trên người Cao Phong dần trở nên cuộn trào, giống như một cơn sóng mênh mông, thể hiện thành một hình thần Hổ uy mãnh. Ánh mắt của Hồ Băng Tâm cũng có sự chú ý, dường như đang nhớ lại chút chuyện cũ.

Mà lúc này nhìn về một phía, cách không xa nơi chiến trường của hai người, có một bóng mờ ẩn ẩn hiện hiện trên cao, đang từ trên đó nhìn xuống.

“Haha, tên nhóc này không ngờ được công pháp này lựa chọn. Hắn đã lấy được món pháp bảo của ta, lại còn được Long Tranh Hổ Đấu nhìn được, chẳng lẽ thật sự có duyên với Thất Sơn ta hay sao!”

Người bóng mờ này đột nhiên lên tiếng tự nói với mình, nghe từ âm giọng dường như có chút hoài niệm về xa xưa. Đột nhiên lại nghiên người quan sát xuống phía dưới, tiếp tục theo dõi trận chiến của hai người Cao Phong và Băng Tâm.

Ở phía bên này, sinh lực trên người Cao Phong càng lúc càng tăng mạnh, khiến cho hắn có cảm giác mình sắp sửa không thể làm chủ. Sự cường đại này được hắn thể hiện qua hình thần hổ sau lưng, lúc này đã cao tới vài chục trượng.

“Hổ!” Cao Phong khẽ nhẩm pháp quyết.



Hắn phóng người bắn tới trước, thi triển công kích về phía người đang đứng ở xa, mang theo cả hình phù thần hổ sau lưng mà thi triển thần thông.

Một đòn này mang theo rất nhiều tâm huyết của Cao Phong, hắn đã dồn hết thần lực của mình vào sát chiêu này. Bởi vì hắn có cảm giác, nếu như sau đòn này mà thế cục không được khai mở, rất có thể sẽ là đòn cuối cùng của hắn.

Tầng thứ nhất của Long Tranh Hổ Đấu chính là Hổ, lấy sinh lực cùng thần thức để diễn hóa lại thần thông của vị chúa sơn lâm.

Nhưng mà không biết vị cường giả tạo ra công pháp này đã làm thứ gì, khiến cho Cao Phong có cảm giác đây không chỉ là thần thông của thần Hổ bình thường.

Sự cường đại mà tầng thứ nhất này mang lại khiến cho Cao Phong vô cùng choáng ngợp, hắn có cảm giác chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, liền có thể đánh mất bản thân, bị hung tính của thần Hổ lấn áp.

Ầm!

Cao Phong như một mũi tên phóng tới trước mặt người kia, vung một quyền mang theo thần lực đánh tới. Bức hình phù thần Hổ trên người hắn lập tức chuyển động, bắn ra một tràn hung lực mênh mông về phía địch nhân.

Tên Hồ Băng Tâm này vẫn đứng yên đó ra tay đỡ đòn, hắn dựng lên một cái màn sáng bao bọc toàn thân. Mặc kệ cho Cao Phong ở bên ngoài công kích, hắn ở trong này vẫn đang suy nghĩ về một số chuyện gì đó.

Trong đầu hắn nhớ lại chuyện xưa cũ, những hình ảnh cứ liên tục tuôn về trong đầu, khiến hắn có cảm giác mông lung.

Ngày đó năm đó, hắn cùng với sáu người anh em của mình bái nhập một vị tu sĩ ở dãy Thất Sơn, được ông ta phong cho mỗi người trấn giữ một ngọn núi. Trong đó ngoài hắn và quạ đen ra, còn có năm người khác.

Ánh mắt của Băng Tâm như có một tầng ánh sáng lưu chuyển, hắn cuối cùng cũng nhớ ra việc này, hình ảnh hiện ra quá rõ ràng.

“Ta nhớ rồi, thứ công pháp mà tên này thi triển, chính là hình tượng của lão Hổ năm xưa!”

Mà ở bên ngoài lúc này, Cao Phong đang không ngừng tung ra chiêu thức về phía cái màn sáng kia. Khắp người hắn giờ đây đều có phù văn màu đỏ bao phủ, khí tức hùng lực cứ từ từ dâng trào mỗi lúc lên cao.

Cuối cùng Cao Phong mới dồn hết một đòn, mang theo hình phù thần Hổ mà đánh tới. Thần hổ sau lưng hắn gào lên một tiếng rợn người, lập tức phóng tới trước, thi triển ra tư thế như đang vồ mồi.

Ầm ầm!



Hai t·iếng n·ổ cường đại lần nữa vang lên, khiến cho màn sáng này cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt. Việc chú tâm vào suy nghĩ và vì mới thoát khỏi phong ấn không lâu, khiến cho thuật pháp phòng vệ của Băng Tâm nhanh chóng suy yếu, cho nên mới bị uy lực của thần Hổ làm cho sụp đổ.

Khi màn sáng này vỡ ra, cũng là lúc Băng Tâm nhận ra tình hình. Mắt hắn lộ ra một tia sáng, trông thấy thần thông của Cao Phong đánh tới thì cũng vung quyền đáp trả.

Từ chỗ hắn đứng, một đầu thần Cáo nhanh chóng từ hư không hiện ra, xung quanh tỏa ra khí tức tím đen ủy mị. Nó xông lên phía trước người Băng Tâm, đón đánh chống lại với thần Hổ được Cao Phong thi triển.

Hai đầu yêu thú hết sức cường đại, đối chiến trực diện, khiến cho không gian nơi đây xuất hiện gợn s·óng t·hần năng vô cùng kinh khủng. Mặt đất nơi diễn ra quyết chiến không ngừng bị sang bằng, sinh khí tức phía một nửa thì tiêu tán còn một nửa thì bị thu hút về đây.

“Nhóc con, thần thông của ngươi cũng mạnh, nhưng mà tu vi của ngươi lại không đủ!” Hồ Băng Tâm chợt cười lớn mà nói.

Ánh mắt hắn giao tiếp với vẻ mặt quyết tâm của Cao Phong, khiến cho Cao Phong càng thêm cắn chặt răng mà vận hết sinh lực trong người.

Viên sinh mệnh trong người hắn ngay khoảnh khắc này chuyển động không ngừng, vô số thần lực được điều động, giúp cho thần thông của hắn được giữ vững.

Nhưng mà đúng như lời người kia nói, dù cho hắn có cố thế nào nữa, thì tu vi của hắn rõ ràng là chẳng đủ, cho nên chỉ có thể duy trì chứ không phát huy được toàn lực của thần Hổ này.

“C·hết đi, lão Hổ!” Hồ Băng Tâm ung dung nói.

Hắn gia tăng thêm thần lực, không nhìn vào Cao Phong mà nhìn vào hình thể thần Hổ kia để công kích. Ngay tức thì hình ảnh yêu Hồ sau lưng lập tức trở nên cường bạo hơn, khí lực tràn ra bao quanh cả mặt đất.

Nó lao nhanh về phía trước, khí thế như nuốt chửng cả Cao Phong cùng với thần Hổ vào trong người, triển khai ra thế trận t·ấn c·ông một lần nữa.

Ầm!

Một t·iếng n·ổ phải nói là chấn động cả trăm dặm vang lên, đất đá khói bụi tứ tung, chẳng còn thấy rõ ở đây là gì nữa. Mặt đất nơi này bị tàn phá dữ dội, chỗ mà Cao Phong khi nãy đứng còn xuất hiện một vệt lõm khổng lồ.

Chẳng thấy Cao Phong đâu nhưng Băng Tâm vẫn có thể cảm nhận được hắn chưa c·hết. Hắn cười một cách quỷ dị, tự nhủ rằng lý do cho việc này là bởi vì bản thân chưa hồi phục đủ tu vi như xưa.

Hắn nhảy mạnh một cái lên trên không trung, lúc này chẳng còn dáng vẻ của một thiên nhân gì nữa, chỉ có một kẻ cuồng bạo với ác tính hiện rõ trong mắt.

Băng Tâm giơ một ngón tay lên, trong đó lập tức xuất hiện một tia sáng màu tím đen với khí tức bao quanh. Hắn định dùng thứ này để giải quyết.

“Cũng nên kết thúc ở đây thôi, ta tốn nhiều thời gian quá!”

Sưu Tầm, 03/12/2024 17:11:04

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện