Chương 107: Đụng độ
Thân ảnh ánh sáng mờ này vừa nói vừa di chuyển, đột nhiên lại phân tách thành mấy tia khí khác nhau mà bay đi, chốc lát đã không còn nhìn thấy tung tích, vô cùng thần bí.
. . .
Tại một nơi khác bên trong động phủ, có hai nhóm người đang hỗn chiến với nhau ở bên dưới. Bọn họ bởi vì t·ranh c·hấp một thứ bảo vật gì đó vừa mới tìm được, cho nên hai bên không ngừng ra tay đàn áp, muốn diệt sạch bên còn lại.
Chỉ thấy nơi đây bị phù văn bao phủ, tiếng binh khí vang lên không ngớt, kèm theo là âm thanh giao đấu thuật pháp của những người không may bị cuốn vào trận chiến.
“Haha, hôm nay các ngươi coi như xui đi, động đến Thành này thì coi như đời các ngươi tới đây là hết!” Người tên Thành Phi này nói lớn.
Hắn ta cầm binh khí trong tay, một thanh đại đao với vẻ ngoài quỷ dị, tỏa ra khí tức vô cùng âm u. Mỗi lần thanh đao này bổ xuống, chỉ thấy có một đường ánh sáng màu đen lóe lên, lập tức có người phải bỏ mạng.
“Hai ngươi đi lên, diệt sạch rồi c·ướp túi trữ vật của bọn chúng!”
Người này chỉ tay về một hướng, ra lệnh cho người hầu đang ở bên cạnh đi lên trước chiến đấu. Lập tức có hai người vọt lên, thi triển ra thuật pháp mà đánh tới.
Ầm ầm ầm ầm!
Liên tục là những t·iếng n·ổ do thần thông gây nên, khiến cho mảnh đất này nhanh chóng tan hoang. Gió xoáy và rung chấn không ngừng hiện thế, tạo nên một tuyệt địa khiến ai nấy nhìn vào cũng phải ngán ngẩm.
Những người ở phía đối diện đang cật lực chống đỡ, vẻ mặt ai cũng căm phẫn bởi hành động của tên Thành Phi kia.
Việc làm của hắn làm không ít người bên phía đối diện căm phẫn, thật là quá tàn bạo mà. Lúc đầu thì hắn nói sẽ ăn chia sòng phẳng, tuy biết rằng hắn sẽ trở mặt, nhưng cũng không nghĩ tới thủ đoạn lại độc ác tới cỡ này.
Mặt người nào người nấy cũng nổi lên nét sợ hãi, cố gắng vừa đánh vừa lùi để chạy khỏi, nhưng mà có vẻ tình hình hơi khó. Đột nhiên trong đám người này, liền có một người khác nhìn về sau lên tiếng.
“Kia, cậu chủ Quốc Tài của dòng họ Nguyễn Quốc tới rồi kìa!” Người này hét lớn.
Đằng sau mọi người, đột nhiên có năm tia sáng khác nhau bay tới, đáp xuống mặt đất cách đó không xa. Những người này như được nói trước, chính là Quốc Tài cùng với người hầu bên cạnh của hắn.
“Quốc Tài, tên khốn ngươi cũng mò tới đây hả?” Thành Phi vừa chém c·hết một người, đưa mắt nhìn tới thì nói.
Hắn ta đứng thẳng người dậy, ánh mắt b·iểu t·ình như chờ đợi đã lâu, liền đưa thanh đao về phía trước hét lớn.
“Hay lắm, tới đây đi!”
“Thành Phi, ngươi nên dừng việc này, nếu không thì đừng trách!” Quốc Tài đáp lại.
Người này cũng nhanh chóng lấy ra binh khí, là một thanh trường kiếm với vẻ ngoài sáng loáng, tạo nên khí chất vô cùng bất phàm. Hắn ta cũng nhanh chóng hướng mũi kiếm về phía trước, ánh mắt chẳng có chút b·iểu t·ình.
“Có giỏi thì tiếp một chiêu của ta!” Thành Phi hét lên.
Hai người này ngay lập tức lao vào nhau, một trận t·iếng n·ổ ầm ầm nhanh chóng vang lên, khiến cho không gian nơi đây bị chấn động kịch liệt. Sự điên cuồng và tàn bạo của bọn họ vẫn không dừng lại, mỗi lúc càng dâng lên cao.
Mà không chỉ có hai nhóm người này, khắp nơi bên trong động phủ cũng có không ít chiến trường đang diễn ra. Ai cũng có ý đồ riêng trong lòng, ai cũng có thủ đoạn, cho nên mới tạo ra sát cục như thế này, thảm cảnh liên tục xảy đến.
Đứng đằng xa nhìn thấy, Đăng Quân cùng với Cao Phong cũng đang âm thầm đánh giá tình hình. Hai người cũng cố gắng ém khí tức xuống mức thấp nhất, hòng dùng cách này để không ai có thể phát hiện.
“Đi, chúng ta đi đường vòng lên phía trước, nơi này quá nguy hiểm rồi!” Đăng Quân nói.
Cao Phong cũng nhìn hắn mà gật đầu, ngay sau đó liền nhóm người vận lực mà bay lên phía trên. Bọn họ chọn cách đi vòng qua bên trái, tuy rằng có tốn chút sức nhưng để tránh được thế cục hỗn loạn ở đây thì cũng không đáng là bao.
Bọn họ đang tiến về một nơi, nơi này được Đăng Quân nói rằng có thể tồn tại loại thần dược mà hắn đã nhắc đến. Cho nên hai người bay không chần chừ, chỉ một lúc sau đã tới được một khu rừng lớn.
Hai người bọn hắn đáp xuống khu rừng phía trước, đi thêm một đoạn, từ cảm nhận có thể nhận thấy khu rừng này sinh khí vô cùng nồng đậm. Nếu mà bên ngoài có chỗ như này, Cao Phong nghĩ hắn cũng phải bế quan tu luyện ở đó một thời gian dài mới thôi.
“Đây rồi, chính là thứ này!” Đăng Quân đột nhiên lên tiếng.
Tiếng nói này kéo Cao Phong đang nhìn quanh lại, hắn chú ý về một chỗ trước mặt Đăng Quân. Nơi đó có một bụi cây kỳ lạ, tỏa ra sinh khí nhiều màu, phảng phất còn có thể thấy được những dòng ánh sáng đang lưu chuyển.
Thứ này tỏa ra sinh khí vô cùng mạnh mẽ, giống như một tạo vật được hình thành từ thực khí của thiên địa vậy.
Đăng Quân đi đến gần đó, đưa tay nhẹ nhàng bóc cái cây đó lên mà dùng thần thức để quan sát kĩ càng. Hắn đang xem thử thứ này có phải là thứ hắn muốn tìm hay không, lỡ nhầm thì thật là uổng phí công sức.
Mà khi này Cao Phong ở bên cạnh cũng không rãnh mà chú ý tới đó, hắn luôn có cảm giác kì lạ, mắt trái cứ nháy lên từ nãy tới giờ.
“Vụt!”
Đột nhiên từ phía sau có một tiếng gió rít vang lên, làm Cao Phong và Đăng Quân cũng phải ngỡ ngàng mà quay ngoắt lại. Vừa mới nhìn lại, thì trước mặt đã có vô số những phù quang kỳ lạ, trông như những mảnh vỡ của thứ gì đó bắn về đây.
Vẻ mặt hai người khi trông thấy thì thất kinh, vội vàng xoay người lùi lại mấy bước, kèm theo dùng tay tạo thành một màn chắn trước người.
Những mảnh vỡ phù văn trước mặt kia t·ấn c·ông xuống đất, ngay bất ngờ lại được thu về một điểm, không có một tí tổn hại nào.
Đăng Quân đưa mắt nhìn lên, hắn thấy một dáng người phụ nữ, cùng với một người đàn ông đang từ từ trên trời hạ xuống, dáng điệu vô cùng ung dung. Hai người này quần áo khẽ bay trong gió, nhẹ nhàng đáp đất, không khác gì một vị thiên thần giáng lâm.
Vừa mới dùng thần thức để nhìn kĩ hơn, hai mắt của Đăng Quân đã phải căng ra mà hét lớn.
“Là... là cô, sao cô cũng tới đây, chúng ta chẳng phải đã giải quyết rồi sao!”
Câu nói của Đăng Quân cũng làm Cao Phong nghe được, cho nên hắn cũng đưa mắt nhìn thử. Bất chợt trong lòng của Cao Phong cũng chấn động, hắn nhận ra cô gái trước mặt kia là ai.
Người này chính là người mà ngày đó cùng với Đăng Quân giao chiến ở thư viện Hắc Nha, hắn vẫn còn nhớ rõ người này, cô ta tên là Hồ Băng Mai.
Bây giờ gặp lại cô ta ở đây, hắn hơi có phần bất ngờ nhưng cũng sớm nhận ra cô ta đến đây là vì Đăng Quân. Nhưng mà điều làm Cao Phong khó hiểu chính là người đàn ông bên cạnh cô gái này, trông hắn ta có một vẻ gì đó mà khiến cho Cao Phong không khỏi lo sợ.
“Tên nhóc, ngươi còn đứng đó làm gì, tại sao không lại đây để ta báo đáp ân huệ!”
Bất chợt người đàn ông kia lên tiếng nói, hắn hướng ánh mắt nhìn về phía Cao Phong.
Mà Đăng Quân vừa nghe hắn nói như vậy, trong lòng cũng hiện lên vô số suy nghĩ, hắn cũng nhìn về phía người bên cạnh.
Cao Phong vừa nghe người này nói, ánh mắt như được một tia sét xẹt ngang qua, càng trở nên hồi hộp. Hắn không hiểu người trước mặt kia nói gì, bởi vì hắn chưa từng tiếp xúc qua với người này.
“Ông là ai?” Cao Phong nói.
Hằn thầm suy nghĩ không biết người này là ai, hắn rõ ràng là chưa từng gặp qua người này.
“Chẳng lẽ là người quen với cô gái kia, nhưng tại sao ánh mắt lại như chỉ hướng vào mình ta vậy!” Cao Phong thầm nghĩ trong lòng.
“Ngươi không quen ta, nhưng ta biết ngươi, lại đây để ta moi lấy mạng của ngươi!” Người đằng trước nói.
“Chạy!” Cao Phong hét lớn.
Vừa nghe người kia nói, hắn cũng không cần biết lí do là gì, bởi vì nhìn bộ dạng người này chẳng phải loại người thích nói nhiều lời.
Cho nên không cần nghĩ nhiều nữa, hắn lập tức nói với Đăng Quân, dùng bao nhiêu thần lực trong người mà chạy ra khỏi đây.
“Ta không nhìn ra được tu vi của người này, rõ ràng là cao hơn ta quá nhiều!” Cao Phong thầm nghĩ.
Hắn xoay người, chỉ kịp nhìn thoáng qua Đăng Quân một cái mà hóa thành một đường sáng bay thẳng về phía trước.
“Hừ, nhóc con, để ta chơi đùa với ngươi!” Hồ Băng Tâm cười nói, lại nhìn về phía cháu gái bên cạnh “Còn tên bên kia con hãy giải quyết hắn đi!”
Ánh mắt hắn lạnh lùng như băng vĩnh cửu, giơ tay ra thi triển thuật pháp, lập tức từ chỗ bàn tay có mấy chục tia xúc tu quỷ dị bắn về hướng Cao Phong.
Những xúc tu này không phải xúc tu thường, chúng được tạo thành từ thần lực của người kia, cho nên tốc độ lẫn sức mạnh vô cùng kinh khủng.
Năm đường xúc tu bắn tới chỗ Cao Phong, tuy rằng hắn đã thấy được và tránh khỏi nhưng vẫn bị một trong số chúng bắt trúng, lập tức kéo hắn ngược trở lại.
“Không ổn!”
Ầm!
Chỉ cần một cái bám được thì năm cái kia cũng ngay lập tức bám lấy, chúng kéo Cao Phong mà đập mạnh xuống mặt đất.
Mặt đất nơi v·a c·hạm bất ngờ có một màng khói bụi dâng lên, khiến cho người ngoài nhìn vào cũng không quan sát được thứ gì. Đột nhiên lúc này từ trong đám khói đó có một tia sáng bắn ra, uy lực vô cùng kinh người, phá tan khói bụi mà công kích tới.
Tia sáng này chính là Cao Phong, trên tay còn đang cầm trường thương, khắp người tỏa ra hào quang dày đặc, rõ ràng là đang dùng hết sức.
“Đã không thể chạy khỏi, vậy chỉ còn cách phản công!” Cao Phong thầm nghĩ.
Hắn biết rằng dù mình có chạy thì cũng không thể thoát được, chi bằng ở lại đối chiến, biết đâu có thể tạo được kẽ hở, từ đó mà tìm ra cơ hội để thoát khỏi thế cục gay go này.
Mắt hắn lộ ra vẻ quyết tâm, không nghĩ ngợi nhiều mà đưa trường thương tới trước. Thần lực trong người hắn cuồng cuộng, tạo thành hình thù như một con thần long đang lao nhanh trong không gian.
Ầm!
Cao Phong đánh tới người đàn ông kia, nhưng mà còn chưa chạm vào, đột nhiên bị một tràn lực lượng thần năng từ chỗ đó đánh bật lại, khiến hai mắt hắn lập tức co rụp.
Hắn nhanh chóng xoay người, điều động sinh lực thêm một lần nữa, dùng ra tuyệt kỹ chưởng pháp Thái Huyền của mình.
“Hừ, cũng thú vị đó!” Hồ Băng Tâm cười một cách lạnh lẽo, nhìn về phía bàn tay thuật pháp đang đánh tới.
Tâm tình hắn không có chút động tĩnh, chỉ lẹ nhàng vung tay lên, lập tức có hàng chục xúc tu được khói đen bao bọc bắn tới, đâm xuyên mà phá đi chưởng pháp kia.
Ầm!