Là cảm giác tuyệt vọng như thế nào.
Mà tương lai hắn phải đối mặt lại càng thêm đen tối hơn. Hắn đã mất đi hai chân.
Dưới loại tình huống này, trừ khi Tần Dược cho hắn sử dụng huyết nhân sâm.
Chỉ là hắn không chịu đựng nổi. Mạng người chính là như thế.
Tần Dược cũng không tiếp tục trợ giúp.
Cứu người ra ngoài đã là nghịch thiên cải mệnh, kéo hắn trở về từ trong cõi chết.
Tần Dược không có tiếp tục nghe người sống sót kêu rên nữa.
Bởi vì chuyện hắn muốn làm chính là giành giật từng giây. Một huyện thành nhìn như rất nhỏ.
Thậm chí người bình thường đều cảm thấy không có mấy người.
Nhưng mà đây cũng là một huyện lớn.
Nhân khẩu thường sẽ rơi vào 200.000 người.
80.000 hộ gia đình.
Trận tai nạn này ít nhất sẽ tạo thành tổn thương hơn nghìn người.
Tăng tốc một chút thì con số tử vong cũng sẽ hạ xuống một chút.
“Cho hắn uống đi.”
Tần Dược ném một ống huyết nhân sâm ra rồi tiếp tục tiến về phía dưới.
Một lần bận rộn này đã qua một buổi tối. Tần Dược cứu được 232 người.
Đến hừng đông ngày thứ hai.
Binh sĩ bên cạnh hắn cũng không biết đã đổi bao nhiêu top nữa.
Nhưng mà tinh thần của hắn vô cùng phấn chấn.
Từ lúc xảy ra động đất cho đến bây giờ đã qua 30 giờ. Quý báu nhất chính 72 giờ.
Còn lại một nửa.
Bỏ lỡ khoảng thời gian này.
Thì tỉ lệ còn sống sẽ giảm xuống rất nhiều. May mà, có Tần Dược báo động trước.
Nếu không thì tai nạn sẽ càng khủng bố hơn. Lúc này, trên internet.
Vô số người đều bị tràng địa chấn này tác động đến tâm trạng.
Điện lực sửa gấp. Tín hiệu sửa gấp.
Huyện Vọng Sơn cuối cùng cũng khôi phục tín hiệu. Toàn dân di chuyển.
Con đường lại trở nên bình thường một lần nữa.
Càng nhiều người tiến vào nơi này đều cứu giúp người bị đè dưới đống đổ nát.
Con số tử vong qua 30 giờ thống kê đã lên đến 429 người. “Cầu phúc cho Vọng Sơn!”
“Hi vọng người dân trong khu thiên tai có thể bình an!” “Vọng Sơn cố lên!”
Bên trong huyện Vọng Sơn.
Một đám người vây quanh một người đàn ông mặc tây trang màu đen, đi tới bên cạnh Tần Dược.
“Tần đại sư!”
Người này cúi người, duỗi hai tay ra.
Tần Dược nhìn thấy đối phương, chỉ cảm thấy đối phương có tác phong thẳng thắn.
“Xin chào!”
“Xin chào, tôi là Trần Phương Minh!” Trần Phương Minh tự giới thiệu mình một chút, “Tôi là cục trưởng thành phố Trầm Sa, mấy ngày nay vẫn luôn điều hành, không có lập tức đến tiền tuyến, ngược lại lại khiến cho Tần đại sư anh lao tâm lao lực. Nếu như không phải anh dự đoán được lần động đất này thì sợ rằng thành phố Trầm Sa chúng tôi đã phải c.h.ế.t thảm trọng rồi!”
Hắn vô cùng kích động.
Vụ tai nạn này có thể nói là không cách nào dự đoán, nhưng mà quần chúng gặp tai nạn đã giảm đi rất nhiều so với trong tưởng tượng.
Chiếc mũ ô sa này của hắn được bảo vệ rồi.
“Hiệp chi đại giả, vì nước vì dân!” Tần Dược cười nhạt một tiếng.
“Hay cho câu hiệp chi đại giả, vì nước vì dân, Tần đại sư đúng là rất phong độ.”
“Tôi biết thời gian của Tần đại sư quý giá, tôi đã thành lập bộ chỉ huy tạm thời ở chỗ này, có chuyện gì thì anh cứ việc phân phó.”
“Được.”
“Tần đại sư, tôi còn có một câu hỏi, tiếp theo có còn có dư chấn xảy ra nữa không?”
“Cục trưởng Trần yên tâm, sẽ không còn có tai nạn xảy ra nữa đâu!”
Lời này khiến cho Trần Phương Minh nhẹ nhàng thở ra.
“Tần đại sư, có thể thêm phương thức liên lạc, wechat có được không?”
“Đương nhiên!”
Hai người lập tức thêm wechat.
Đây coi như là lần đầu tiên Tần Dược thêm bạn bè một nhân vật cấp bậc cục trưởng.
Nhưng mà Tần Dược lại rất bình tĩnh, ngược lại là Trần Phương Minh này thì hết sức kích động, cảm giác mình như gặp được thần tiên.
Có Tần Dược ở đây, giống như là có Định Hải Thần Châm vậy.
Qua hai ngày tiếp theo.
Qua sự giúp đỡ của các phương.
Toàn bộ người gặp nạn đã được cứu ra.
Nhưng mà, Tần Dược sẽ không nói lời này.
Bởi vì căn cứ theo thống kê số người mất tích thì còn có 300 người.
300 người này vẫn còn chưa được đào ra.
Chỉ có Tần Dược biết, bọn họ đã an nghỉ ở dưới đất. Tần Dược leo lên cao lần nữa.
Nhìn về phía huyện Vọng Sơn đầy tử khí.
Kết thúc!
Không có người sống sót. Tần Dược tìm thấy Tiểu Yến.
Lúc này gương mặt nhỏ nhắn của cô bé bị bẩn, đang ăn bánh mì và xúc xích.
“Có mệt không?” Tần Dược sờ lên đầu của nhóc. “Không có nha, sư phụ, con không mệt.”
Tiểu Yến lắc đầu.
Tiểu Yến tu luyện Nguyệt Huyền Công, nắm giữ linh khí, ngoài ra còn có khôi lỗi làm bạn, cũng không có quá cực khổ hay là mệt mỏi.
Tần Dược bóp một cái pháp quyết, thi triển lên trên người Tiểu Yến.
Xóa bộ toàn bộ vết bẩn trên người của cô bé.
Khiến cho cô nhóc lại trông tinh xảo như là một con búp bê như cũ.
Sau đó, Tần Dược tìm được Phương Minh Húc và Tiểu Tử.
Lúc này, Phương Minh Húc vô cùng mỏi mệt, cho dù hắn đã bước vào cánh cửa tu hành, nhưng ba ngày liên tục không ngủ không nghỉ cũng sẽ khiến cho tinh thần hắn uể oải.
“Đại sư.”
Nhìn thấy Tần Dược xuất hiện, Phương Minh Húc lên tiếng chào hỏi.
Hắn dường như nghĩ tới điều gì, như có điều suy nghĩ. “Muốn rời đi sao?”
Tần Dược gật gật đầu.