Sau đó, hắn nhìn về phía linh hồn của người phụ nữ kia.
“Cô còn có người thân không? Chồng của cô đâu? Hoặc là ông bà nội gì đó!”
Người phụ nữ này lắc đầu, m.á.u và nước mắt chảy xuôi xuống.
“Chồng tôi đi làm thuê ở nơi khác, tên là Trương Hữu Thịnh, ông bà nội của đứa nhỏ đều đã qua đời, ông ngoại bà ngoại cũng sẽ không nuôi dưỡng!”
“Cám ơn đại sư.”
“Giúp tôi tìm cha đứa bé là được rồi.”
Người phụ nữ này muốn đưa tay chạm vào đứa nhỏ. Phương Minh Húc vội vàng đưa tay ngăn cản.
” m dương tương cách, cô đụng vào như thế này sẽ khiến cho nó bị quỷ khí nhiễm, nhẹ thì sinh bệnh, nặng thì đoạt mệnh, không thể như này!”
Người phụ này lúc này mới khắc chế hành động của mình.
Mà người xung quanh, nhìn thấy hành động kỳ quái của Phương Minh Húc thì lập tức rùng mình.
Hắn đang nói chuyện với ai?
Là mẹ của đứa nhỏ sao? Thế nhưng mà mẹ của đứa nhỏ không phải đã c.h.ế.t rồi sao?
Cho nên, hắn thế mà đang nói chuyện với quỷ sao? “Tiểu Tử, giúp tôi tìm xem có giấy bút gì đó hay không.” “Được rồi!”
Tiểu Tử dò xét một vòng bên trong phế tích, khắp nơi rối bời, nhưng mà cũng tìm được mấy tờ giấy lộn.
“Đại sư, chỗ của tôi có bút!”
Một người giúp đỡ tìm kiếm người sống đưa bút cho Phương Minh Húc.
Phương Minh Húc nhận lấy.
Viết tên của đứa bé và người cha lên trên. “Số điện thoại!”
Người phụ nữ vội vàng đọc số điện thoại. Hắn lại tiếp tục viết.
Sau đó, giao đứa bé này cho binh lính, để hắn đưa đến bên phía nhân viên y tế.
“Không được làm mất, đây là tin tức của đứa nhỏ.” “Được, được!”
Các binh sĩ đều không thể tưởng tượng nổi. “Vị đại sư này… xin hỏi quý danh?”
Phương Minh Húc nghe nói như thế, cũng là sững sờ.
Nữ quỷ gọi mình là đại sư thì thôi đi, thế mà ngay cả những binh lính này đều gọi mình là đại sư.
Hắn nhất thời có một loại cảm giác lâng lâng. Chỉ là trên gương mặt thì vẫn khắc chế. “Không dám, họ Phương.”
“Phương đại sư, hiện tại công việc cứu viện đang không có cách nào triển khai một cách nhanh chóng, tốc độ thăm dò sinh mệnh của máy móc cũng vô cùng chậm, có thể xin ngài giúp một tay hay không.”
“Đây là chức trách của chúng tôi, tôi đến chính là vì chuyện này.”
“Vậy thì tốt quá.”
“Tiểu Tử, chúng ta đi chỗ tiếp theo.” “Ừm!”
Binh lính nhìn thấy Tiểu Tử ở tại chỗ nguy hiểm như này mà cứ bước đi như bay, nhịn không được có chút lo lắng.
“Phương đại sư, tuổi tác của đứa nhỏ này còn quá nhỏ, đây không phải là chỗ an toàn có thể đi!”
Nghe được đối phương nói đây là tiểu đồng của hắn, Phương Minh Húc vốn dĩ đang cảm thấy lâng lâng thì lập tức thu liễm.
Đây cũng không phải là tiểu đồng của hắn. Mà chính là tiểu đồng của Tần Dược.
Nếu như Tần Dược thật sự để Tiểu Yến nhận hắn làm đồ đệ.
Vậy thì Tiểu Tử chính là sư bá của hắn.
Hắn vội vàng nghiêm mặt nói: “Vị này là sư bá của tôi, anh gọi Tiểu Tử đại sư là được rồi!”
Mặt mũi của người xung quanh lập tức hiện lên đầy dấu chấm hỏi.
Tiểu Tử cười ha ha một tiếng.
“Anh còn hiểu quy củ đó, đi nhanh một chút đi, năng lực của anh có hạn, động tác còn chậm chạp, đừng cố làm ra vẻ!”
“Đến ngay đến ngay!”
Phương Minh Húc vội vàng nói.
Sau đó, hắn xuyên thẳng qua đống phế tích, lần lượt hỏi thăm từng người.
“Xin hỏi có người sống không?” “Nơi này còn có người sống không?”
“Có người sống không?”
Hắn ôm quyền đối với không khí, bỗng dưng tra hỏi, vô cùng quỷ dị.
Khiến cho tất cả người đi theo hắn đều rùng mình.
Hết lần này tới lần khác, hắn đều không gạt người, mà là thật sự có thể cứu được người.
Điều khiến cho người ta kinh ngạc hơn là Tiểu Tử.
Một số chuyện chỉ có thể dùng máy móc lớn mới có thể vận chuyển, nhưng ở trong tay của Tiểu Tử nhẹ như lông hồng.
Rất nhiều nơi, bởi vì dáng người của cô nhóc nhỏ cho nên đều có thể chui vào.
Dùng bạo lực dỡ bỏ. Động tác nhanh chóng. Sắc trời dần dần tối lại.
Không có điện, không ánh sáng.
Dưới loại tình huống này, công việc cứu viện không thể không dừng lại.
Thế nhưng mà, còn có ba nhóm người vẫn không ngừng.
Phóng viên đài truyền hình cuối cùng cùng đi tới huyện Vọng Sơn.
Không tín hiệu.
Không có cách nào tiến hành trực tiếp.
Nhưng mà bên trong camera còn có pin, có thể quay, bọn họ có thể ghi hình lại tất cả.
“Tìm Tần đại sư rồi đi theo hắn, sẽ có thể nhìn thấy càng nhiều tin tức nóng hổi.”
Bởi vì lúc Tần Dược đến có mặc trường bào, nên cũng rất dễ phân biệt.
Hơn nữa chỉ cần hỏi thăm một người, đã tìm được chỗ của Tần đại sư.
Những binh lính này, dường như cũng đều biết Tần Dược. Chỉ đường cho phóng viên.
Không bao lâu sau, phóng viên tìm được Tần Dược.
Lúc này, phía sau Tần Dược có sáu binh sẽ đi theo, mỗi một binh sĩ đều cầm cáng cứu thương.
Đột nhiên, bước chân vội vàng của Tần Dược đột nhiên dừng lại.
Khẽ nhất tay một cái.
Vô số bê tông cốt thép ầm vang bay lên. Rơi sang một bên.
Sau đó, một thân thể bay ra từ bên trong. “Cáng cứu thương!”
“Nhanh!”
“Tần đại sư, đặt ở chỗ này!” Tần Dược để người này xuống. Người này đã hôn mê.
Hai chân bị biến dạng nghiêm trọng, chỉ sợ phải cắt chi.
Tần Dược lấy dịch huyết nhân sâm ra, cho đối phương uống vào.
Người vốn dĩ đã hôn mê, dần dần tỉnh lại.
Nhìn thấy người vây xung quanh, hắn lập tức gào khóc lớn. “Tôi không chết, tôi thế mà không chết, a! A!”
Hắn vui đến phát khóc.