Nếu không phải vì Thời Thiếu Đình có khả năng là anh trai thất lạc nhiều năm của Giang Ngự Hàn thì Dung Yên đã chẳng buồn đưa Giang Ngự Hàn về nhà họ Giang.
“Ba, sao ba có thể như vậy được? Nhất định bắt anh ba và chị dâu ly hôn, rõ ràng hai người họ tình cảm rất tốt mà. Ba không sợ bị thần Cupid trừng phạt sao?”
Giang Ngọc Uyển càng nói càng kích động:
“Ba, thà phá mười ngôi miếu chứ đừng phá một cuộc hôn nhân!”
Dung Yên lập tức nhìn Giang Ngọc Uyển bằng ánh mắt tán thưởng. Cô thật sự mong Giang Nghị sẽ bị trừng phạt.
Dù Giang Nghị là bậc trưởng bối nhưng điều đó không thể che đậy sự thật rằng ông ta là một kẻ cặn bã. Từ mẹ của Giang Ngọc Nhan và Giang Ngự Nhiên, đến mẹ của Giang Ngự Hàn rồi lại đến mẹ của Giang Ngự Bạch và Giang Ngọc Uyển…
Quan trọng là, dù đã có tuổi, vị “trưởng bối” này vẫn chưa chịu an phận!
Dung Yên từ tận đáy lòng không muốn dính dáng gì đến một “trưởng bối” như thế.
Vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Dung Yên, khóe môi Giang Ngự Hàn khẽ nhếch lên, giọng nói không lớn nhưng từng chữ lại vang lên rõ ràng:
“Con nói là muốn quay về nhà họ Giang từ bao giờ? Đúng là tự mình đa tình.”
Giang Ngự Nhiên theo phản xạ thở phào nhẹ nhõm.
Dù Giang Ngự Hàn bây giờ chỉ là một kẻ vô dụng nhưng bản năng vẫn khiến Giang Ngự Nhiên lo sợ nếu anh thật sự quay về tranh giành vị trí tổng giám đốc với anh ta.
Giang Nghị giận dữ chất vấn:
“Vậy mày quay về làm gì?”
“Con chỉ muốn hỏi ba một câu: Ba có đứa con riêng nào ở ngoài không?”
Không gian bỗng chốc chìm vào tĩnh lặng.
Dung Yên nuốt nước bọt một cách khó nhọc.
Giang Ngự Hàn trực tiếp như vậy thật sự ổn chứ?!
“Vào thư phòng nói chuyện.”
Dứt lời, Giang Nghị liền bước đi trước. Đây chẳng phải biểu hiện của sự chột dạ hay sao?
Dung Yên vội vàng đẩy xe lăn của Giang Ngự Hàn theo sau, những người khác trong nhà họ Giang cũng lâm vào trầm tư.
…
Vào thư phòng, chính Giang Nghị là người đóng cửa lại.
Ngồi xuống ghế bên bàn làm việc, ông ta trừng mắt nhìn hai người:
“Con riêng cái gì chứ?”
Không muốn phí lời với Giang Nghị, Dung Yên lập tức đặt điện thoại lên bàn, để ông ta nhìn rõ ảnh của Thời Thiếu Đình, rồi hỏi thẳng:
“Anh ta có phải anh em song sinh của Giang Ngự Hàn không?”
Giang Nghị nhìn kỹ bức ảnh một lúc, sau đó chỉ vào Giang Ngự Hàn đang ngồi trên xe lăn:
“Đây chẳng phải chính là nó sao?”
Dung Yên hơi nhíu mày:
“Người trong ảnh là Thời Thiếu Đình, tổng tài của tập đoàn S, không phải Ngự Hàn.”
Đấy! Ông ta cũng giống hệt cô, theo bản năng mà nghĩ rằng Thời Thiếu Đình và Giang Ngự Hàn là cùng một người.
Giang Nghị kiên quyết nói:
“Không thể nào, nó không có anh em song sinh gì hết. Năm đó mẹ nó chỉ sinh ra một mình nó mà thôi.”
Ánh mắt Giang Ngự Hàn trở nên sắc bén, trực tiếp đưa ra một câu hỏi đánh vào tâm can Giang Nghị:
“Lúc đó ba có ở bệnh viện chăm mẹ con không?”
“Ta… ta…”
Giang Nghị ấp úng.
“Lâu quá rồi nên ta không nhớ nữa! Nhưng ta chắc chắn, mày không có anh em song sinh.”
Dung Yên bĩu môi.
Nhìn bộ dạng này của Giang Nghị, thật sự khiến người ta rất khó tin vào lời ông ta nói.
Dung Yên chạm mắt với Giang Nghị, cô thong thả lên tiếng:
“Vậy tại sao Thời tổng của tập đoàn S lại có gương mặt giống hệt Ngự Hàn?”
Giang Nghị lạnh lùng hừ một tiếng:
“Làm sao ta biết được? Có khi người trong ảnh chính là nó cũng nên.”
Chỉ vào Giang Ngự Hàn, ông ta tiếp tục:
“Rốt cuộc hai đứa muốn làm gì?”
Dung Yên khoanh tay trước ngực, cô cười nhạt:
“Chúng con chỉ muốn biết ba có quan hệ huyết thống với Thời tổng hay không?”
Giang Nghị đập bàn:
“Thật nực cười! Ta không có hứng thú với mấy câu chuyện hoang đường các người bịa ra.”
“Giang Ngự Hàn, trước khi mày ly hôn với con đàn bà này thì đừng hòng quay về nhà họ Giang.”
Dường như không hề nghe thấy lời của Giang Nghị, Giang Ngự Hàn nghiêng đầu hỏi Dung Yên:
“Em còn muốn tiếp tục điều tra không?”
Chẳng cần suy nghĩ, Dung Yên lập tức gật đầu.
Đã đến tận đây rồi, sao có thể bỏ cuộc giữa chừng được?
Cô nghiêng người, ghé sát vào tai Giang Ngự Hàn, khẽ thì thầm:
“Mềm không được thì dùng cứng.”
Giang Thiếu kinh ngạc nhìn Dung Yên:
“Em định làm gì?”
Vợ anh không phải luôn đi theo phong cách dịu dàng hiền thục sao?
Sao bây giờ lại trở nên mạnh mẽ như vậy?!
Dung Yên lấy ra một chiếc lọ thủy tinh rỗng từ trong túi xách, dịu dàng nói với Giang Ngự Hàn:
“Anh cứ nhìn là được, để em lo.”
Giang Ngự Hàn: “...”
Anh nhìn thấy vợ mình lấy từ trong túi ra một con dao.
Không cho Giang Nghị bất kỳ cơ hội phản ứng nào, động tác của Dung Yên vô cùng nhanh gọn. Một tay cô nắm chặt lấy ngón tay Giang Nghị, tay còn lại cầm dao.
Không chút do dự, cô cắt một đường trên đầu ngón tay Giang Nghị, sau đó ném con d.a.o xuống đất, nhấc chiếc lọ thủy tinh lên hứng lấy m.á.u của ông ta.
Giang Nghị lúc này mới hoàn hồn, giận đến mức phát điên.
“Cô, cô…”
Đặt chiếc lọ lại vào túi một cách cẩn thận, Dung Yên mỉm cười nhàn nhạt với Giang Nghị.
“Xin lỗi vì đã mạo phạm. Nhưng, chắc hẳn ba cũng muốn biết xem Thời tổng có quan hệ huyết thống với mình không, đúng chứ?”
“CÚT!”
Giang Nghị tức đến mức bốc khói.
Lấy được thứ cần lấy, Dung Yên cũng chẳng buồn nán lại nhà họ Giang.
Dù sao, phần lớn người trong nhà này đều chẳng có chút thiện cảm nào với Giang Ngự Hàn.
Không nói gì, Giang Ngự Hàn chỉ lặng lẽ nhìn Dung Yên.
Khóe môi anh hơi nhếch lên, hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi vợ anh, người lúc nào cũng dịu dàng nhỏ nhẹ, vậy mà lại cầm d.a.o gọn gàng dứt khoát như vậy.
Thật thú vị.
…
Vừa rời khỏi thư phòng, Dung Yên đã thấy Giang Ngọc Uyển và Giang Ngọc Nhan đang chờ sẵn bên ngoài.
Giang Ngọc Uyển lập tức chạy tới, giọng đầy phấn khích:
“Anh ba, chị dâu, có phải em còn có một đứa em trai hoặc em gái không?”
Dung Yên khẽ cười, hơi chần chừ rồi đáp:
“Chắc là không có em trai hoặc em gái đâu, mà có lẽ là một người anh.”
Cô thật sự không biết ngoài kia, Giang Nghị còn có bao nhiêu đứa con riêng.
Giang Ngọc Uyển sững người, vẻ mặt đầy khó hiểu:
“Sao lại là một người anh? Chẳng lẽ là con của ba từ rất lâu trước đây sao?”
Giang Ngự Hàn lạnh nhạt lên tiếng:
“Mọi chuyện còn chưa rõ ràng, đừng hỏi nhiều.”
“Anh ba, anh hung dữ quá! Chị dâu vẫn dễ thương hơn.”
Vừa nói, Giang Ngọc Uyển vừa giơ tay tạo hình trái tim về phía Dung Yên.
Khóe môi Giang Ngự Hàn hơi co giật. Trong đầu anh vẫn còn đang phát lại cảnh Dung Yên cầm d.a.o cắt tay Giang Nghị nhanh gọn, dứt khoát, không một chút do dự.
Thật sự là người làm nên chuyện lớn!
“Được rồi, không hỏi thì không hỏi! Em đi học ba lê đây.”
Nói xong, Giang Ngọc Uyển vui vẻ nhảy chân sáo rời đi, trông vô tư đến mức khiến người ta phải ghen tị.
Tuy nhiên, Giang Ngọc Nhan người vẫn im lặng đứng bên cạnh lại không rời đi cùng Giang Ngọc Uyển.
Dung Yên cảm thấy kỳ lạ.
Cô và Giang Ngọc Nhan vốn không thân thiết.
Chỉ biết rằng, người này là kiểu người kiệm lời nhưng phong cách ăn mặc và công việc của cô ấy đều rất chỉn chu và nghiêm túc.
Dung Yên không mở lời trước mà chính Giang Ngự Hàn lên tiếng hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
Giang Ngọc Nhan khẽ gật đầu, biểu cảm vẫn nghiêm nghị như mọi khi.
“Em hồi phục thế nào rồi?”
“Tạm ổn.”
“Tại sao em không chịu ly hôn?”
Dung Yên theo bản năng mở to mắt.
Chủ đề này… thay đổi nhanh quá đấy?!
Giang Ngự Hàn ngả người ra sau dựa vào xe lăn cất giọng lười biếng phản hỏi:
“Tại sao tôi phải ly hôn?”
Không trả lời câu hỏi của anh, Giang Ngọc Nhan tiếp tục:
“Em không thấy lợi ích quan trọng hơn tình cảm sao?”
“Không.”
Giang Ngự Hàn trả lời dứt khoát, giọng điệu trầm ổn.
“Trong mắt tôi, em ấy là quan trọng nhất.”
Vừa nói, anh vừa nghiêng đầu nhìn Dung Yên một cái.
Tim Dung Yên lỡ nhịp.
Giang Thiếu… sao đột nhiên lại nói ra mấy lời sến súa như vậy chứ?!
Giang Ngọc Nhan vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, thản nhiên đáp lại:
“Chị không tin. Rồi một ngày nào đó, em cũng sẽ vì lợi ích mà bỏ rơi cô ấy thôi.”
Không đợi Giang Ngự Hàn phản bác, Giang Ngọc Nhan đã xoay người sải bước rời đi mà không hề ngoảnh lại.
Dung Yên thầm nghĩ: Tôi cũng không tin.
Bởi vì, cô chẳng qua cũng chỉ là một kẻ thay thế mà thôi.
…
Lên xe, Dung Yên báo cho Hữu Văn một địa chỉ bảo anh ta lái xe đến đó.
Khi cô quay lại, liền bắt gặp ánh mắt sắc bén của Giang Ngự Hàn.
Anh nhìn cô chằm chằm, giọng nói lạnh lẽo như băng:
“Em đã lên kế hoạch từ trước rồi đúng không?”