Dung Yên dựa sát vào lòng anh, nghe xong câu nói ấy, mặt cô liền ửng hồng.
Cô không hỏi “làm chuyện khác” là chuyện gì, cũng không quay lại nhìn Giang Ngự Hàn.
Suy nghĩ một lúc, Dung Yên mới tìm lại được giọng nói khàn khàn của mình.
“Chân anh thế nào rồi?”
Anh nhẹ cắn lên vành tai đỏ hồng như ráng chiều của cô, môi mỏng kề sát bên tai, giọng nói trầm thấp:
“Em đang hỏi chân nào?”
Dung Yên ngẩn người, đến khi hiểu ra ý nghĩa thực sự trong câu nói của Giang Thiếu gương mặt cô lập tức đỏ bừng.
Cô giận dỗi nói:
“Đương nhiên là chân để đi rồi.”
Bàn tay anh khẽ siết lấy eo cô, giọng điệu có chút u ám:
“Em đang chê anh ư?”
Khóe môi Dung Yên giật giật, cô có thể thề rằng, cô tuyệt đối không hề chê anh hồi phục chậm. Chẳng qua, cô không thể ngừng liên kết giữa Giang Ngự Hàn và Thời Thiếu Đình.
Chân của Thời Thiếu Đình không hề có vấn đề gì, điều đó khiến cô hoài nghi liệu Giang Ngự Hàn có thật sự bị thương hay không.
Dung Yên xoay người, đối diện với ánh mắt sắc bén của anh, nghiêm túc đáp:
“Em không chê anh, em chỉ đang quan tâm anh. Mong anh Giang đây đừng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.”
Anh khẽ nhếch môi, cười mà như không.
“Không chê anh, vậy là nghi ngờ anh sao?”
Dung Yên cảm thấy bị xúc phạm: “...”
Giang Thiếu có thể bớt thông minh một chút không?!
Lẽ nào cô viết hai chữ “nghi ngờ” lên mặt sao?
Giang Thiếu chậm rãi nói tiếp:
“Dù đã có rất nhiều bằng chứng chứng minh anh và Thời Thiếu Đình không phải cùng một người nhưng em vẫn nghĩ anh đang lừa em.”
Dung Yên chột dạ, lập tức chôn mặt vào n.g.ự.c anh.
Cô thực sự muốn kiểm soát bản thân nhưng không làm được.
Cảm giác này đáng sợ quá, nó như thể đã ăn sâu vào cốt tủy.
Tối nay, Dung Yên mặc một bộ đồ ngủ khá kín đáo, trên là áo thun ngắn tay.
Bàn tay hơi lành lạnh của anh nhẹ nhàng trượt vào trong áo cô.
Cô khẽ rùng mình, ngẩng đầu lên, đôi mắt ươn ướt nhìn anh, khuôn mặt đỏ bừng.
“Anh... anh rút tay ra trước đi, em sẽ cố gắng không nghi ngờ anh nữa.”
Giang Thiếu không những không nghe lời, mà bàn tay đang làm loạn kia còn ngày càng ngang tàng hơn.
Mặt Dung Yên đỏ đến mức sắp nhỏ máu, cô nghi ngờ Giang Ngự Hàn đang cố tình trừng phạt cô, hơn nữa cô còn có bằng chứng!
“Ưm... anh nhẹ một chút…”
Anh thu lại một chút lực, giọng nói khàn khàn quyến rũ đến mức có thể mê hoặc lòng người.
“Vợ ơi, anh cũng muốn biết chân anh thế nào rồi.”
Dung Yên cừa kéo tay anh ra khỏi áo mình vừa đáp:
“Vậy để em đỡ anh đi vài bước thử xem.”
Ngay lập tức, khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt sắc của Giang Thiếu đen sì, cả người tỏa ra khí lạnh đáng sợ.
Dung Yên rụt cổ, cảm giác có gì đó không ổn.
May mà cô không quá ngốc, nhanh chóng hiểu ra ý nghĩa khác trong lời nói vừa rồi của anh.
Giang Thiếu không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô.
Thật đáng sợ.
Dung Yên khó khăn mở miệng:
“Cái này... có hơi đột ngột, em chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
Anh đẩy cô ra một chút, ánh mắt sắc lạnh quét qua cô, giọng nói cũng lạnh lùng:
“Em cần chuẩn bị gì?”
Dung Yên liếc nhìn bộ đồ đang mặc trên người rồi nhớ đến mấy video Lâm Kiều Kiều từng gửi cho cô học hỏi.
Vấn đề là, cô khá vụng về trong khoản này, lần đầu tiên thử nghiệm còn thất bại thảm hại, khiến cô và Giang Ngự Hàn có không ít hiểu lầm. Nếu không chuẩn bị kỹ, có khi lại thất bại thêm lần nữa, mà hậu quả lần này chắc chắn còn nghiêm trọng hơn.
Dung Yên xoa xoa khuôn mặt nóng bừng của mình, cô vô cùng thành khẩn nói với Giang Ngự Hàn:
“Thứ cần chuẩn bị thực ra khá… nhiều.”
Không cảm nhận được chút chân thành nào từ cô, anh lạnh lùng phun ra sáu chữ:
“Dung Yên, em giả tạo quá.”
Nghe xong câu này, Dung Yên lập tức có dự cảm chẳng lành lại sắp hiểu lầm nữa rồi.
Cô mở to mắt, chuẩn bị cất cao giọng giải thích rõ ràng với Giang Ngự Hàn…
Nhưng, anh lại lên tiếng trước cô.
“Anh không muốn nghe em ngụy biện.”
Dứt lời, Giang Thiếu liền quay đầu đi, không nhìn cô nữa.
Dung Yên: “…”
Cô toàn nói thật, có định biện hộ gì đâu!
Dung Yên liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại, đã gần hai giờ sáng.
Ngày mai còn phải dậy sớm đến biệt thự nhà họ Giang tìm Giang Nghị để giải mã, Dung Yên quyết định thẳng tay làm tới.
Cô ghé sát vào tai người anh thì thầm:
“Phải chuẩn bị trang phục đẹp, phải học hỏi, còn cần có đủ thời gian.”
Giang Ngự Hàn: “…”
Có một bà xã thích lên kế hoạch chu đáo, đúng là may mắn ba đời của anh mà.
…
Do ngủ quá muộn, khi chuông báo thức kêu lên, Dung Yên liền tắt đi, chẳng buồn dậy.
Nhưng nghĩ đến chuyện nếu đến trễ, không gặp được Giang Nghị ở biệt thự, cô sẽ không thể giải mã được manh mối thế là lập tức bật dậy.
Giang Thiếu đã dậy từ sớm, không có trong phòng.
Sau khi rửa mặt xong, cô bước ra ngoài, nhìn thấy Giang Ngự Hàn cùng Hữu Văn đang ở phòng khách.
“Phu nhân, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Dung Yên nhận ra Giang Ngự Hàn hoàn toàn không có ý định chào hỏi cô.
Chẳng lẽ anh vẫn không chịu nghe cô giải thích, lại… lại… lại giận cô nữa sao?!
Dung Yên dùng tốc độ nhanh nhất ăn xong bữa sáng. Sau khi lên xe, Dung Yên lén lút dùng khóe mắt liếc nhìn Giang Ngự Hàn, người đang ngồi cùng ghế sau với cô.
Hữu Văn tập trung lái xe, còn cô thì da mặt mỏng, không thể nói chuyện về chuyện tối qua trước mặt Hữu Văn được.
Suốt quãng đường đến biệt thự nhà họ Giang, cô và Giang Ngự Hàn đều giữ im lặng.
Cũng may, Hữu Văn đã quá quen với những tình huống này, không tỏ ra ngạc nhiên chút nào.
Sau khi xuống xe, Dung Yên tự nhiên bước đến phía sau xe lăn của Giang Ngự Hàn, đẩy anh đi.
Hữu Văn không đi vào cùng, thời gian căn chỉnh rất chuẩn, nhà họ Giang vẫn còn đang ăn sáng.
Nhìn thấy Dung Yên và Giang Ngự Hàn cùng trở về, ngoại trừ Giang Ngự Bạch, những người khác đều ngạc nhiên.
Người lên tiếng đầu tiên là Giang Ngọc Uyển:
“Anh ba, chị dâu, sao hai người lại đến đây? Ngồi xuống ăn sáng cùng đi!”
Dung Yên mỉm cười với Giang Ngọc Uyển.
“Anh chị ăn rồi.”
Cô để ý thấy hôm nay nhà họ Giang khá đông đủ.
Ngay cả Giang Ngọc Nhan, chị gái của Giang Ngự Hàn, cũng có mặt. Chị ấy vẫn giống như trong ký ức của Dung Yên.
Giang Ngọc Nhan đeo một cặp kính gọng đen dày, mặc bộ vest đen nghiêm túc, trông rất phù hợp với thân phận giám đốc tài chính của chị ấy.
Giữa cô và Giang Ngọc Nhan gần như không có bất kỳ sự tiếp xúc nào.
Thậm chí, nếu tình cờ gặp nhau trên đường, có khi cũng chẳng chào nhau.
“Em ba, em sống không nổi nữa nên muốn quay về đây à?”
Câu nói châm chọc này đương nhiên là xuất phát từ miệng Giang Ngự Nhiên.
Dung Yên hừ lạnh một tiếng, Giang Ngự Nhiên vẫn đáng ghét như xưa.
Giang Ngọc Uyển cất giọng:
“Anh hai, đây vốn dĩ là nhà của anh ba, anh ấy và chị dâu muốn về lúc nào chẳng được.”
Giang Ngự Bạch vội vàng phụ họa:
“Đúng vậy! Anh ba, chị dâu, hai người ăn thêm chút đi.”
Dung Yên mỉm cười đáp lời:
“Không cần đâu, anh chị đến tìm ba có chút việc.”
Giang Ngự Hàn vẫn giữ vẻ mặt vô cảm nhìn những người thân của mình, hoàn toàn không có ý định mở miệng.
Giang Nghị cố tình làm lơ hai người, mãi đến khi ăn xong bát cháo, ông ta mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn Dung Yên và Giang Ngự Hàn lạnh nhạt hỏi:
“Hai đứa ly hôn chưa?”
Bàn tay đang nắm tay Dung Yên của Giang Ngự Hàn siết chặt hơn, giọng nói lạnh lùng đến cực điểm:
“Chưa, bọn con vẫn rất tốt, cảm ơn ba quan tâm.”
Dung Yên: “…”
Từ sáng đến giờ, Giang Ngự Hàn chẳng thèm để ý đến cô, đây cũng gọi là “rất tốt” sao?
Rõ ràng anh chỉ đang diễn kịch mà thôi, cô đành phải phối hợp với anh.
Dung Yên dịu dàng đặt tay lên vai anh, mỉm cười đầy vẻ hòa hợp.
Không đúng!
Cô đến đây để giải mã, không phải để khoe tình cảm!
Giang Nghị bước đến trước mặt Giang Ngự Hàn, đứng thẳng lưng, nhìn xuống anh với ánh mắt sắc bén.
“Nếu không ly hôn với cô ta thì đừng mơ quay về nhà họ Giang.”