{{ msgSearch }}

Tủ truyện

Chương 92: Không ngủ được thì làm chuyện khác

Li Hôn đi, Em Không Muốn Làm Thế Thân Nữa!

Hoắc Hoả Hoả 1618 Chữ 08/03/2025 13:15:23

“Tam Thiếu, phu nhân, theo điều tra của tôi thì người chịu trách nhiệm chính của Tập đoàn S là phó tổng giám đốc Tưởng Mục.”

 

“Thời Thiếu Đình dù là tổng giám đốc nhưng rất hiếm khi xuất hiện tại công ty. Nghe nói, nếu có việc gì, anh ta đều sai thư ký truyền đạt lại. Trong Tập đoàn S, vị Thời tổng này là một truyền thuyết đầy bí ẩn.”

 

Nghe kết quả điều tra của Hữu Văn, Dung Yên không mấy ngạc nhiên.

 

Cô mím môi, giọng điềm nhiên hỏi:

 

“Cậu có thông tin về thư ký của anh ta không?”

 

Hữu Văn làm việc rất chu toàn, lập tức đưa tư liệu về thư ký của Thời Thiếu Đình cho cô.

 

Đúng là cô gái cao ráo mà cô đã gặp hôm nay.

 

Ừm! Mà cái tên của cô ấy cũng khá đặc biệt đấy!

 

Họ Hồ, tên chỉ có một chữ Lại.

 

Thư ký Hồ đã làm việc ở Tập đoàn S được vài năm rồi, vậy nên chắc chắn cô ta không thể không nhận ra Thời Thiếu Đình thật hay giả.

 

Dung Yên khẽ thở dài, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật trực giác của cô đã sai.

 

Người cô gặp hôm nay thực sự là Thời Thiếu Đình, không thể nào là Giang Ngự Hàn cải trang thành.

 

 

Trong bữa tối, Dung Yên vẫn mãi nghĩ về chuyện này, chẳng có tâm trạng ăn uống.

 

Thấy vậy, Giang Ngự Hàn gắp một miếng cá bỏ vào bát cô rồi nghiêng người thấp giọng hỏi:

 

“Em đang nghĩ về Thời Thiếu Đình đó sao?”

 

Theo phản xạ, Dung Yên không suy nghĩ nhiều mà gật đầu ngay.

 

Trong nháy mắt, nhiệt độ xung quanh lập tức giảm mạnh.

 

Gương mặt Giang Thiếu tối sầm lại, sắc lạnh như băng.

 

Dung Yên vội vàng chữa cháy: 

 

“Em cũng đang nghĩ đến anh mà.”

 

Cô không hạ giọng thế nên An An và Chu Mại cũng nghe thấy.

 

Đôi mắt to tròn, long lanh đầy tò mò, An An ngây thơ hỏi:

 

“Mami, ba ba đang ngồi ngay bên cạnh, sao mami còn phải nhớ đến ba ba ạ?”

 

Chu Mại cười cười đáp:

 

“An An, đó là vì ba mẹ con tình cảm rất tốt.”

 

Dung Yên lúng túng nuốt xuống miếng cơm nhưng trong lòng không nghĩ vậy chút nào.

 

Rõ ràng vừa rồi Giang Ngự Hàn nhìn cô như thể muốn “giáo huấn” một trận thì có!

 

An An gật gù như hiểu như không: 

 

“Vậy con cũng nhớ ba ba, mami và cả chú Chu Mại nữa.”

 

Dung Yên mỉm cười, dịu dàng đáp: 

 

“Bảo bối, mami cũng nhớ con.”

 

Nói xong, cô liếc sang nhìn Giang Ngự Hàn qua khóe mắt.

 

Trên gương mặt anh, chẳng có chút biểu cảm nào.

 

Xem ra anh không hài lòng với lời giải thích của cô rồi.

 

Nhưng cô nghĩ mình vẫn có thể cố gắng vớt vát thêm chút nữa.

 

Sau bữa tối, Dung Yên nhờ Chu Mại đưa An An xuống tầng dưới chơi.

 

Cô tranh thủ rửa bát nhanh nhất có thể rồi chạy tới ngồi xuống sofa bên cạnh Giang Ngự Hàn.

 

Anh không hề liếc nhìn cô, ánh mắt vẫn dán vào màn hình máy tính bảng.

 

Dung Yên hắng giọng, chậm rãi lên tiếng:

 

“Anh Giang này, em thấy chuyện giữa anh và Thời tổng rất kỳ lạ, cần phải điều tra rõ.”

 

Giang Ngự Hàn ngước lên, ánh mắt sắc bén nhìn cô.

 

“Dung Yên, có phải em rất quan tâm đến Thời Thiếu Đình đúng không?”

 

Khóe miệng Dung Yên khẽ co giật.

 

Cô biết quá rõ tính chiếm hữu của Giang Thiếu mạnh đến mức nào.

 

Việc này không liên quan gì đến chuyện anh có thích cô hay không, đơn giản chỉ là do chủ nghĩa đàn ông của anh quá lớn mà thôi.

 

Dung Yên không hề vội vã biện minh, cô chỉ nhẹ nhàng mím đôi môi đỏ mọng, giọng điềm nhiên:

 

“Em chỉ quan tâm đến sự thật chứ không phải con người. Anh thực sự không muốn biết Thời tổng đó có phải là anh em ruột của anh không sao?”

 

Giang Ngự Hàn hờ hững đáp:

 

“Không hứng thú. Anh không thiếu người thân.”

 

Dung Yên tức đến nghiến răng: “...”

 

Chuyện này cô đã biết rồi, chẳng lẽ lại không tìm ra đáp án sao?

 

Cô hiểu mà cái cảm giác bị treo lơ lửng giữa chừng, không thể tiến cũng chẳng thể lùi, đúng là khiến người ta khó chịu đến phát điên.

 

Nếu Giang Ngự Hàn và Thời Thiếu Đình thực sự là anh em ruột thì mọi chuyện sẽ được giải thích hợp lý.

 

Nhưng nếu không phải thì quả thực quá kỳ lạ.

 

Nhìn dáng vẻ thản nhiên của Giang Ngự Hàn, Dung Yên thực sự nghi ngờ liệu anh có phải con người không nữa.

 

Bỗng nhiên, ánh mắt cô sáng lên như thể vừa phát hiện ra điều gì đó.

 

Cô lẩm bẩm, dường như đang tự nói với chính mình:

 

“Thời tổng rất hiếm khi đến Tập đoàn S, vậy tại sao hôm nay anh ta lại xuất hiện ở buổi thử vai?”

 

“Dù Cửu Sinh Cửu Thế là một IP lớn nhưng cũng chưa đến mức là dự án cấp S+. Chuyện này quá trùng hợp đến vậy sao?”

 

“Chuyện lạ tất có uẩn khúc. Nếu anh Giang đây đã không quan tâm, vậy em sẽ hỏi Tiểu Bạch trước xem sao.”

 

Dung Yên vừa đưa tay ra, còn chưa chạm đến điện thoại thì cổ tay đã bị người đàn ông nắm chặt.

 

“Hỏi cậu ta chuyện gì?”

 

Đôi môi đỏ mọng của Dung Yên khẽ cong lên, giọng cô vui vẻ.

 

“Chỉ là muốn hỏi Tiểu Bạch một chút, trước đây anh có từng nói với cậu ấy rằng anh có một người anh em thất lạc nhiều năm hay không?”

 

Giang Thiếu thu tay lại, lạnh lùng cao ngạo hừ nhẹ một tiếng.

 

Vừa mở khóa điện thoại, Dung Yên vừa cười tủm tỉm nói:

 

“En khuyên anh một câu, làm người nên thành thật một chút thì hơn.”

 

“Em đang châm chọc anh miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo sao?”

 

Bị ánh mắt băng lãnh của Giang Ngự Hàn nhìn chằm chằm, Dung Yên có chút chột dạ.

 

“Em không có, em không phải, em chỉ đang chân thành đưa ra một đề nghị nhỏ thôi mà!”

 

Nói xong, cô lập tức gọi điện cho Giang Ngự Bạch, còn bật cả loa ngoài.

 

Chẳng mấy chốc, đầu dây bên kia bắt máy.

 

“Chị dâu, đúng lúc em vừa đến dưới nhà chị, có chuyện gì vậy?”

 

“Tiểu Bạch, vậy cậu lên đây đi.”

 

Cúp máy, Dung Yên nghĩ, chuyện này phải nói trực tiếp thì mới rõ ràng được.

 

Chưa đến năm phút sau, chuông cửa đã vang lên.

 

Cô mở cửa, quả nhiên là Giang Ngự Bạch.

 

Dung Yên vẫn ngồi trên sofa bên cạnh Giang Ngự Hàn, còn Giang Ngự Bạch thì ngồi xuống ghế đơn đối diện.

 

“Anh ba, chị dâu, hai người tìm em có chuyện gì sao?”

 

Dung Yên và Giang Ngự Hàn liếc nhau một cái, cuối cùng vẫn là Giang Ngự Hàn mở lời trước.

 

“Trước đây anh có từng nói với em rằng anh có một người anh em thất lạc nhiều năm không?”

 

Giang Ngự Bạch sững người, hàng mày nhíu chặt.

 

“Anh ba, anh chưa từng nói với em chuyện này. Sao vậy, anh gặp phải kẻ lừa đảo à?”

 

Giang Ngự Hàn nhìn sang Dung Yên 

 

“Em nói đi.”

 

Sau khi rót nước cho cả hai người họ lẫn bản thân, Dung Yên khẽ chỉnh lại tư thế ngồi, tao nhã mà đoan trang.

 

“Không phải gặp lừa đảo mà là hôm nay chị đi thử vai, tình cờ gặp một người có khuôn mặt gần như giống hệt anh ba của em. Chị có chụp ảnh lại này.”

 

Mở album ảnh trên điện thoại, Dung Yên gửi những bức hình chụp Thời Thiếu Đình cho Giang Ngự Bạch qua WeChat.

 

Xem xong, Giang Ngự Bạch bật cười.

 

“Chị dâu, đây rõ ràng là anh ba mà. Hôm nay không phải cá tháng tư, hai người đừng trêu em chứ!”

 

Đấy! Ngay cả Giang Ngự Bạch người đã lớn lên bên cạnh Giang Ngự Hàn cũng nhận nhầm.

 

Làm sao Dung Yên có thể kiềm chế được mà không muốn làm sáng tỏ bí ẩn này chứ?

 

Thấy Giang Ngự Hàn vẫn im lặng, Dung Yên liền nói với Giang Ngự Bạch.

 

“Đúng vậy, hôm nay không phải cá tháng tư. Tiểu Bạch, chị với anh ba của em cũng không phải kiểu người thích đùa giỡn vô cớ đâu đúng không?”

 

Giang Ngự Bạch tựa lưng vào ghế sofa, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào những bức ảnh, biểu cảm dần trở nên nghiêm túc.

 

“Hai người thật sự không trêu em chứ?”

 

Giang Ngự Hàn nhàn nhạt đáp hai chữ: 

 

“Không phải.”

 

Lập tức, Giang Ngự Bạch càng thêm hứng thú.

 

“Thật ra nhìn kỹ, người trong ảnh vẫn có chút khác biệt với anh ba. Tóc anh ra dài hơn, lại còn đeo kính… Anh ta là ai vậy?”

 

Dung Yên không giấu giếm gì, cô thẳng thắn đáp:

 

“Anh ta là Thời Thiếu Đình là tổng giám đốc tập đoàn S. Chị nghi ngờ anh ta có thể là anh em sinh đôi thất lạc nhiều năm của anh ba em.”

 

Giang Ngự Bạch gật gù: 

 

“Giống nhau đến mức này, khả năng đó rất lớn.”

 

“Anh ba, chị dâu, em nghĩ sáng mai hai người có thể về nhà hỏi thử ba xem sao.”

 

Dung Yên thực sự cảm thấy, đây là một đề xuất rất hợp lý, nhất định phải thực hiện.

 

Nhưng mà, cô lại mất ngủ.

 

Cô chỉ ước trời sáng ngay lập tức để có thể đi hỏi rõ ràng mọi chuyện.

 

Lần đầu tiên, cô nhận ra mình lại có lòng hiếu kỳ mạnh đến thế.

 

Lật người một cách nhẹ nhàng nhất có thể, vậy mà vẫn đánh thức Giang Ngự Hàn.

 

Anh vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, hơi thở khàn khàn vang bên tai cô.

 

“Không ngủ được thì làm chuyện khác đi.”

Sưu Tầm, 08/03/2025 13:15:23

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :