Dung Yên có chút chột dạ, cô gãi nhẹ sau đầu, giọng nói nhỏ nhẹ cẩn trọng:
“Anh cũng biết đấy, em chẳng có bản lĩnh gì lớn lao nên đành phải chuẩn bị vài kế hoạch để đảm bảo mọi thứ không có sơ suất. Cơ mà anh cứ yên tâm, em có chừng mực, chỉ cắt nhẹ đầu ngón tay ba anh thôi, không làm ông ấy bị thương sâu đâu.”
Giang Thiếu không hề tức giận, chỉ là nụ cười trên môi anh có chút rợn người.
Ồ! Chuẩn bị chu toàn, hành động dứt khoát, vậy mà gọi là không có bản lĩnh sao?
Thấy Giang Ngự Hàn không nói gì, Dung Yên khẽ nuốt nước bọt, bộ dáng có chút yếu thế.
Cho đến khi, xe dừng lại trước cửa trung tâm giám định.
Khi Dung Yên vừa định mở cửa bước xuống, cổ tay đã bị một bàn tay siết chặt.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên:
“Chuyện này cũng nằm trong kế hoạch của em sao?”
Dung Yên khẽ gật đầu, bình tĩnh giải thích:
“Trước tiên, làm xét nghiệm ADN giữa anh và ba anh để xác nhận quan hệ huyết thống. Sau đó, tiếp tục giám định giữa ba anh và Thời tổng. Như vậy có thể loại trừ khả năng anh không phải con trai của Giang Nghị, mà thực ra lại có quan hệ huyết thống với cha mẹ của Thời tổng.”
Nghĩa là, Giang Ngự Hàn và Giang Nghị có thể không phải cha con mà thay vào đó, anh lại có quan hệ m.á.u mủ với gia đình Thời Thiếu.
Gương mặt Giang Ngự Hàn không biểu lộ cảm xúc. Anh chỉ siết chặt bàn tay đang nắm cổ tay cô, giọng lạnh đi vài phần:
“Những kế hoạch này, anh không có quyền được biết trước sao?”
Nhìn vết đỏ hằn lên da mình, Dung Yên hơi ấm ức, giọng nói mang theo chút tủi thân:
“Mấy kế hoạch này cũng chưa chắc đã thực hiện, mà anh lúc nào cũng lạnh lùng với em, chẳng thèm để ý gì đến em gì cả.”
Giang Ngự Hàn: “...”
Không nói với anh một câu, giờ còn quay sang trách anh? Đổ hết trách nhiệm lên đầu anh? Giỏi lắm!
Nhưng mà ai bảo anh cũng muốn đổi ba chứ.
Thôi thì tạm thời phối hợp làm xét nghiệm vậy.
Dung Yên vẫn còn giữ lại một ít m.á.u của Giang Nghị để giám định với Thời Thiếu Đình.
Không trở về nhà ngay, cô đẩy xe lăn của Giang Ngự Hàn vào một quán cà phê.
Tìm một góc khuất ngồi xuống, Dung Yên định bàn bạc với anh về kế hoạch tiếp theo.
Nhưng Giang Thiếu trước mặt lại chỉ chăm chú nhìn vào chiếc máy tính bảng, rõ ràng không muốn nói chuyện với cô.
Dung Yên hừ nhẹ một tiếng, ưu nhã nhấp một ngụm cà phê.
Hừm, ai mà chẳng là một nàng tiên nhỏ chứ!
Cô mở khóa điện thoại, thấy biên kịch Trương đã gọi đến hai cuộc.
Giờ này trong quán cà phê cũng khá vắng, Dung Yên lịch sự hỏi Giang Ngự Hàn:
“Anh có phiền nếu em gọi điện ở đây không?”
Giang Ngự Hàn không trả lời chỉ liếc cô một cái đầy chán ghét.
Dung Yên lập tức hiểu ý.
Được thôi, cô đi vào nhà vệ sinh mà gọi vậy!
Nhìn theo bóng lưng cô rời đi, biểu cảm của Giang Thiếu có chút phức tạp.
Vừa nãy, anh ghét bỏ cô là vì…
Lúc cầm d.a.o cắt tay người khác thì chẳng thèm hỏi anh một tiếng. Giờ chỉ gọi một cuộc điện thoại thôi lại phải hỏi anh có phiền không. Nếu không phải giả tạo thì là gì chứ?!
Nhưng Dung Yên, lúc này đã vào nhà vệ sinh, hoàn toàn không hay biết bản thân và Giang Thiếu mỗi ngày đều đang tạo ra những hiểu lầm đáng yêu.
Vì biên kịch Trương gọi bằng cuộc gọi thoại nên Dung Yên cũng gọi lại theo cách tương tự.
Chưa để cô đợi lâu, đầu dây bên kia đã có người bắt máy.
Dung Yên thành khẩn nói:
“Xin lỗi anh Trương, lúc nãy tôi không để ý điện thoại. Anh tìm tôi có chuyện gì vậy?”
“Chúc mừng em, Dung Yên! Thời tổng đã đồng ý rồi, vai nữ chính trong Hoa Dạng là của em!”
Dung Yên vui sướng đến mức mắt đỏ hoe:
“Cảm ơn anh Trương! Nhất định là anh đã nói giúp em rất nhiều lời hay. Có cơ hội nhất định tôi sẽ mời anh một bữa!”
“Được, tôi ghi nhận đó! Đừng có mà quỵt nợ đấy nhé!”
Cúp máy xong, Dung Yên rửa mặt bằng nước lạnh, cố gắng làm mình tỉnh táo hơn.
Cô sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ. Vì thế, cô nhìn lại khung tin nhắn với biên kịch Trương rất nhiều lần, xác nhận đi xác nhận lại, cuối cùng mới dám tin rằng đây là sự thật.
Khoảng năm phút sau, Dung Yên bước ra khỏi nhà vệ sinh, quay về chỗ ngồi đối diện Giang Ngự Hàn.
Không nói một lời, cô trực tiếp cầm lấy bàn tay anh, nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời giữa mùa hạ.
“Ang Giang này, Thời tổng đã đồng ý cho em đóng vai nữ chính rồi.”
Anh chỉ khẽ “ừ” một tiếng, không có vẻ gì là ngạc nhiên.
Dung Yên cũng không bất ngờ với phản ứng này. Cô gọi phục vụ đến, gọi thêm đồ ăn vặt và bánh ngọt.
Chuyện vui thế này, nhất định phải ăn mừng một chút.
Chỉ là, vị Giang Thiếu đối diện cô chỉ uống cà phê, chẳng động đến món nào khác. Vậy thì cô đành ăn nhiều hơn một chút vậy.
Vì sử dụng “năng lực tài chính” nên kết quả giám định ADN có ngay sau chưa đầy ba tiếng.
Giang Ngự Hàn và Giang Nghị có quan hệ huyết thống.
Đối với kết quả này, Giang Thiếu cực kỳ không hài lòng, cả người chìm trong bầu không khí u ám.
Dung Yên nhìn anh, dịu giọng hỏi:
“Anh có muốn uống một ly trà sữa không?”
Sắc mặt anh càng đen hơn:
“Không cần.”
Dung Yên cảm thấy nếu một ly trà sữa không giải quyết được vấn đề, vậy thì uống hai ly.
Chiếc xe dừng lại trước khu căn hộ Bích Vân. Sau khi đẩy Giang Ngự Hàn vào trong phòng, Dung Yên không rời đi ngay.
Không uống trà sữa, vậy thì uống nước cũng được.
Cô đặt một cốc nước ấm trước mặt anh, rồi quyết định sẽ không mắc lại sai lầm lần trước.
Lần này, cô phải nói trước với Giang Ngự Hàn về kế hoạch của mình.
Dung Yên đặt báo cáo giám định lên bàn trà, cô chậm rãi lên tiếng:
“Bước tiếp theo là giám định quan hệ cha con giữa ba anh và Thời tổng.”
Nhìn vẻ mặt tự tin của cô, Giang Thiếu khoanh tay trước ngực, giọng điệu lạnh nhạt:
“Nói đi, em có kế hoạch gì?”
Dung Yên khẽ ho một tiếng, bình tĩnh đáp:
“Kế hoạch lần này rất đơn giản, chính là dụ dỗ anh ta.”
Khóe môi Giang Thiếu giật nhẹ, giọng nói lạnh như băng:
“Dung tiểu thư, em định dụ dỗ anh ta thế nào đây?”
Giang Thiếu này chắc là hiểu lầm rồi!
Dung Yên vội vàng giải thích:
“Mồi nhử không phải em, mà là anh.”
Anh ngả người ra sau ghế, hứng thú nhìn cô:
“Anh?”
“Đúng vậy! Em nghĩ Thời tổng chắc chắn sẽ rất có hứng thú gặp một người giống mình như đúc.”
Anh im lặng một lúc rồi mới lên tiếng:
“Em có liên hệ của anh ta không?”
Dung Yên lắc đầu:
“Không, nhưng em có số của thư ký anh ta.”
Lúc trước, khi Hữu Văn cho cô xem tư liệu về thư ký Hồ, cô đã ghi lại số liên lạc của anh ta.
Giang Ngự Hàn: “…”
Tốt lắm, vợ anh thông minh hơn anh tưởng rất nhiều.
Dung Yên cầm điện thoại trên bàn trà lên hỏi Giang Ngự Hàn:
“Vậy em gọi cho thư ký Hồ bây giờ nhé?”
Giang Thiếu khẽ nhếch môi, nét mặt như cười như không.
Dung Yên đang hỏi ý kiến anh, bộ dạng dịu dàng đoan trang.
Nhưng Giang Thiếu đã bắt đầu nhìn cô với con mắt khác, không còn bị vẻ ngoài hiền lành của cô đánh lừa nữa.
Không lên tiếng, anh chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Dung Yên bấm số của thư ký Hồ, bật loa ngoài, vẻ mặt điềm nhiên như thể nắm chắc phần thắng.
Khi chuông điện thoại sắp kết thúc, thư ký Hồ mới bắt máy.
“Xin chào, ai đấy?”
“Tôi là Dung Yên, không biết thư ký Hồ có còn nhớ tôi không?”
Bên kia điện thoại, thư ký Hồ có chút kích động:
“Nhớ chứ! Cô là nữ diễn viên ba không rất giỏi bịa chuyện. Tìm tôi có chuyện gì?”
Dung Yên vẫn không hề hoảng loạn, giọng điệu chậm rãi:
“Tôi muốn hẹn gặp Thời tổng, mong thư ký Hồ sắp xếp thời gian và địa điểm giúp tôi.”
“Thời tổng đã đồng ý cho cô đóng vai nữ chính rồi, vậy mà cô còn muốn quyến rũ sếp tôi? Cô có biết xấu hổ không?”
Dung Yên khẽ vuốt mặt mình, mỉm cười với Giang Ngự Hàn trước khi tiếp tục trả lời:
“Cô hiểu lầm rồi, tôi muốn dẫn theo chồng mình đến gặp Thời tổng.”
“Trời ạ! Chồng cô không để ý chuyện cô đi quyến rũ đàn ông khác sao?”
“Thư ký Hồ, mặc dù tên cô là Hồ Lai nhưng tôi không nghĩ anh là người hành xử tùy tiện như cái tên của mình đâu.”
Dung Yên điềm tĩnh nói tiếp:
“Hy vọng cô đừng có thành kiến với tôi trước khi hiểu rõ mọi chuyện. Tôi muốn gặp Thời tổng chỉ để làm rõ, tại sao anh ấy lại trông giống hệt chồng tôi. Làm phiền cô báo lại với Thời tổng giúp tôi.”
Thư ký Hồ giận dữ đáp một câu:
“Biết rồi!”
Sau đó, cô ta cúp máy mà không để Dung Yên nói thêm một lời nào.
Khoảng ba tiếng sau, Dung Yên mới nhận được tin nhắn phản hồi từ thư ký Hồ.