Chương 5: Nội tình Lâm gia.
Lão Tử Là Việt Kính Thiên (c)
Túc Ngọc Thạch
1714 Chữ
27/11/2024 11:11:37
Chương 5: Nội tình Lâm gia.
Thấm thoát đã hai ngày trôi qua.
Lục Giai Trấn.
Trời quang mây tạnh, khắp cả tòa thành tỏa ra một làn gió mát rất dễ chịu làm nơi đây trông rất có sinh khí.
Người dân trong Lục Giai thành vẫn tiếp tục cuộc sống thường ngày của mình, ai ai cũng tất bật. Kẻ bán người mua, đường phố đông đúc đâu đâu cũng là người.
Phố thị thì nhộn nhịp tưng bừng, cảnh quan chung quanh phải nói tuy không thể sánh bằng Hoàng Đô nhưng cũng chẳng kém mấy phần sung túc. Phần lớn là nhờ Lục Giai thành này nằm ở vị trí đắc địa, hai bên thì liền kề hai trần Ngũ Giai và Thất Giai tiện cho dân cư qua lại buôn bán. Hơn thế phía sau còn giáp chân núi Thiên Sơn có ba đại tông môn tọa trấn thường xuyên phái nhiều đệ tử xuống núi làm nghiệm vụ, thế lên Lục Giai thành đã đông nay càng đông đúc hơn.
Điềm đặc biệt nhất của Lục Giai Trấn không đâu khác chính là cảng Lục Dĩ, được mệnh danh là đệ nhất cảng của Nam vực. Vì lẽ đó mà nơi đây thường ngày sẽ đón rất nhiều thương nhân, tu sĩ từ biển Dĩ Hải thông thương qua. Điều này góp phần rất lớn đến việc phát triển kinh tế cả vùng.
Tường thành Lục Giai cao gần hai mươi mét, bên trên là hàng dài những binh lính cao lớn, thân mặc giáp trụ có khắc hình đầu hổ, tay phải ai cũng cầm thương dài độ hai mét đứng canh gác trông rất oai vệ.
Bên trong thành trì là những tòa nhà cao lớn mọc lên như nấm, các dãy phố và các cửa hàng đang náo nức chào mời quan khách đi qua. Phía gần trung tâm, Thanh Lâu Các sừng sững chiếm vị trí nổi bặt nhất. Trên hiên các là một đám những nữ nhân trẻ trung, mặt che khăn lụa, thân hình thướt tha đang cười đùa lôi kéo nam nhân. Tiếng ngựa hí vang, trẻ em nô đùa góc phố, tiếng rao bán của thương nhân, tiếng pháo mừng hỉ làm tòa thành trì trở nên vô cùng náo nhiệt.
Lâm gia trang.
Lâm gia nổi tiếng là bề thế nhất cái vùng trấn Lục Giai, cơ ngơi phải nói là xưng thứ hai thì không có ai dám tranh thứ nhất. Người người đều nhìn vào hai chữ Lâm gia với con mắt ao ước và kính trọng thế nhưng ít kẻ biết rằng ẩn tình sâu bên trong cái gia tộc giàu có này.
Lâm Cương là đại gia chủ đời thứ tám của Lâm gia, hơn trăm năm trước vốn là kiệt tướng dưới trướng của phụ thân Lục thành chủ bây giờ. Đã cùng nhau vì triều đình Hoàng Đô chinh chiến bao năm với các thế lực khác, lập được nhiều công lao lớn. Thế nên khi thống nhất Nam vực mà đăng cơ, Nhân Hoàng đã ban thưởng, phong cho Lục Kiến cha Lục Ứng làm thành chủ Lục Giai Trấn. Lâm Cương thì nhận ban hiệu mãnh tướng, hàng chục vạn kim tệ và đất đai, con cháu Lâm gia đời đời được ưu tiên ứng cử chức quan.
Sau khi kết thúc c·hiến t·ranh, Lâm Cương trở về tiếp tục điều hành gia tộc. Được mấy năm sau thì sinh được hai đứa con trai, trưởng tử Lâm Bá và con thứ Lâm Dưỡng. Tuy nhiên do chinh chiến lâu năm các v·ết t·hương ăn sâu vào cơ thể dần mài mòn sinh mệnh nên Lâm Cương đến năm mươi tuổi thì mất. Con trưởng Lâm Bá kế nghiệp cha, Lâm gia có phúc khí lớn gia chủ mới ngay từ khi lên thay đã điều hành gia tộc phát triển nhờ buôn bán, giúp cơ đồ họ Lâm cá chép vượt long môn.
Ngặt nỗi trời không cho ai tất cả, Lâm Bá tuy có tài nhưng bản thân sinh ra đã không có căn nguyên tu luyện. Mà tổ huấn Lâm Cương để lại là trưởng tộc chỉ trao cho người có sức mạnh nên nhiều kẻ trong gia tộc ghen ghét Lâm Bá đã dựa vào đó mà phế chuất y nhường lại cho đứa em là Lâm Dưỡng.
Lâm Bá sau đó vẫn không hề oán giận mà chỉ chuyên tâm hết lòng giúp Lâm Dưỡng phát triển cơ nghiệp. Tuy nhiên việc làm của Lâm Bá lại khiến Lâm Dưỡng càng ghét y hơn vì lời đồn thổi Lâm Dưỡng hữu dũng vô mưu, chỉ biết núp bóng Lâm Bá.
Vào năm ba mươi tuổi, Lâm Bá yêu một nữ gia nhân trong nhà liền âm thầm kết hôn và sinh ra Lâm Bình. Nhân cớ đó Lâm Dưỡng hội họp với các trưởng lão trục xuất, gạch tên Lâm Bá ra khỏi gia tộc với lý do phối ngẫu với hạng tiện dân làm bẩn dòng máu chính thống.
Không những thế sau khi Lâm Bá cùng vợ bị trục xuất ra ngoài Lâm Dưỡng đã ép giữ lại Lâm Bình, hắn còn sai thuộc hạ trên đường âm thầm hành thích g·iết c·hết anh trai mình để trừ hậu họa.
Thế nhưng qua gần 30 năm sau, Lâm gia từ khi chính thức được điều hành bởi Lâm Dưỡng thì chẳng có sự thay đổi hay phát triển gì. Đến mấy năm gần đây còn có dấu hiệu suy giảm một chút do các gia tộc khác vươn lên cạnh tranh, giờ đây vẫn giữ được cơ nghiệp bề thế là nhờ hệ thống buôn bán của Lâm Bá để lại vẫn còn có giá trị . Thấy vậy một số đại trưởng lão cảm thấy có chút lo sợ rằng Lâm gia sẽ suy sụp dưới tay Lâm Dưỡng liền âm thầm có ý muốn đưa Lâm Bình lên làm trưởng tộc, đôi phần cũng vì họ cảm thấy có lỗi với Lâm Bá khi xưa, chỉ do lòng tham che mờ mà làm y c·hết thảm nhà tan cửa nát.
Phát giác được chuyện này Lâm Dưỡng ngoài mặt thì tỏ vẻ đồng ý hứa đợi Lâm Bình trưởng thành sẽ trao quyền nhưng trong lòng thì lại suy tính mưu kế, chả lẽ nào hắn lại nhường chức trưởng tộc cho Lâm Bình. Lý do duy nhất hắn phải giữ lại Lâm Bình mà không đuổi đi là chịu sự chèn ép của các đại trưởng lão, nếu không với tính cách của hắn đã g·iết quách Lâm Bình để diệt trừ hậu hoạn rồi.
Lâm Dưỡng thường ngày thì dạy dỗ Lâm Bình như con ruột nhưng sau lưng lại sai tên nô tài thân cận Triệu Dĩ âm thầm dạy hư y. Quả nhiên sau khi trưởng thành Lâm Bình nổi tiếng ăn tàn phá hại, đi đến đâu là phá phách đến đấy. Lâm Bình chỉ lo ăn chơi hưởng lạc, giao hoan ngày đêm trong Thanh Lâu Các khiến thể lực suy kiệt, thế nên dù đã tới tuổi 18 hắn cũng chưa thể đột phá qua được Luyện thể nhị sơ kỳ trong khi đó Lâm Quân kém y một tuổi đã chạm đến Luyện thể bát trung kỳ rồi.
Dần dần các vị trưởng lão một là từ bỏ ý định cho y làm trưởng tộc, hai là đã mất do tuổi già nên giờ chẳng mấy ai coi trọng Lâm Bình nữa. Thấy thời cơ nhổ đi cái gai trong mắt đã tới, Lâm Dưỡng sai Triệu Dĩ vào ba hôm trước đại hôn của con trai mình âm thầm hạ độc Lâm Bình, rồi ném xác xuống vách núi ở Ngục Quỷ Cốc phi tang. Thế nên mới có chuyện Việt Kính Thiên xuyên việt nhập xác sống dậy.
...
Lâm Dưỡng ngồi trong thư phòng, tay cầm một cuốn tịch thư đọc rất chăm chú. Kể từ sau hai ngày diễn ra hôn lễ, hôm nay hắn mới có được cái cảm giác ung du·ng t·hư thái thế này. Phải biết rằng sau hôn lễ rất nhiều ý nguyện của hắn đã thành hiện thực, Lâm Bình đ·ã c·hết, con hắn thì đã làm rể Lục thành chủ. Giờ đây Lâm Dưỡng chỉ cần ngồi rung đùi chờ một hai năm sau khi lão già Lục Ứng kia quy tiên thì có thể đường đường chính chính thâu tóm Lục Giai thành này rồi.
Khác với người anh Lâm Bá là chú trọng buôn bán thì Lâm Dưỡng lại cho rằng sức mạnh và quyền lực mới chính là thứ giúp gia tộc vững mạnh. Hắn nghĩ chỉ buôn bán kiếm được chút tiền thì sao không bằng thâu tóm quyền lực thích cái gì thì c·ướp lấy, dùng sức mạnh để trấn áp kẻ khác như vậy mới là con đường đúng đắn nên có của một gia chủ.
Yên phận phục vụ thành chủ bao nhiêu năm nay Lâm Dưỡng cũng không chỉ là gà mù bới thóc, hắn đã âm thầm móc nối quan hệ cả trong lẫn ngoài nên biết được nhiều tin tức hay ho.
Hiện nay bề ngoài thì Nam vực có vẻ Hoàng Đô vẫn nắm quyền hành tối cao nhưng thật ra bên trong triều đình đang dần rệu rã, Lâm Dưỡng biết rằng Nhân Hoàng nay tuổi đã cao, bệnh tình trở nặng sắp không trụ được lâu. Trong cung các thế lực đang chia bè kết phái ủng hộ thất vị hoàng tử tranh ngôi báu, các thành trì của khắp các trấn cũng rục rịch chuẩn bị quân lương và khí giới.
Không những thế Hoàng Đô đang dần xa lầy vào c·hiến t·ranh khi dạo gần đây liên tục thua trận trong các vụ t·ranh c·hấp với các vực khác, quân binh c·hết quá nhiều, dân tình bất mãn do bị buộc thi hành quân dịch, đã dần làm lỏng lẻo hệ thống cai trị của hoàng tộc. Ắt hẳn chỉ khi Nhân Hoàng t·rút h·ơi t·hở c·uối c·ùng thì Nam vực sẽ đại loạn, nhưng đây cũng là thời cơ cho những kẻ có dã tâm như Lâm Dưỡng quật khởi.
Và đương nhiên bước đầu tiên trong kế hoạch mới lần này của hắn chính là chức vị thành chủ Lục Giai Thành.