Chương 6: Mật thư!
Cộc cộc!
Một âm thanh gõ cửa cất lên, cắt ngang đi dòng suy nghĩ mơ mộng của Lâm Dưỡng.
“ Là ai!”
“Là con! Lâm Quân đây thưa phụ thân.”
“Vào đi!”- Lâm Dưỡng đặt quyển sách trên tay xuống bàn rồi nói vọng ra.
Cạch!
Cánh cửa gian phòng hé mở, Lâm Quân thân mặc y phục màu trắng, tay cầm một tờ giấy nhỏ bước vào. Trên mặt hắn ướt đầm mồ hôi có vẻ như y đã chạy một đoạn khá dài tới đây.
Thấy vậy Lâm Dưỡng tò mò định hỏi y, vì sao không lo ở lại Lục phủ lấy lòng lão già kia mà lại hớt hải về nhà làm cái gì.
Nhưng lão chưa kịp mở miệng, bỗng Lâm Quân đã vội đưa cho hắn tờ giấy nhỏ trên tay mình rồi nói:
“ Phụ thân! Cha xem đây là cái gì.”
Lâm Dưỡng tỏ vẻ nghi ngờ rồi liền lấy tay bóc lá thư ra xem.
Mặt y biến sắc, đôi mày điểm bạc của lão dần co rúm lại.
“Đây là mật hàm từ Hoàng Đô!”
“Đúng vậy! Hơn nữa nội dung bên trong không phải do Nhân Hoàng ban xuống, đây chính là của Lục hoàng tử âm thầm gửi tới.”
Lâm Quân tay phải rót một tách trà nói.
Một nén nhang trôi qua, Lâm lão gia đã đọc xong bức thư từ. Cái này chủ yếu là nội dung Lục hoàng tử kể về tình hình Nhân Hoàng đến cuối năm nay e là không xong, hắn mong rằng khi triều đình chỉ định ngôi báu Lục Ứng có thể góp chút sức lực.
Lâm Dưỡng nhếch môi cười khoái chí, đúng như dự liệu của hắn. Mấy năm trước khi nắm được tin tức về bệnh tình của Nhân Hoàng lão đã tính được rằng bảy vị hoàng tử sẽ rục rịch làm phản, phải biết dù Hoàng Đô đã tuyên cáo với toàn thiên hạ là Thái tử Nhân Doanh là người kế vị sau này nhưng nào có dễ như vậy. Ngôi vị chí tôn là thứ nóng như than trong lò, thế lên sức hấp dẫn của nó đã kéo theo lòng tham quyền lực của bao kẻ khác, dẫu biết sẽ bỏng tay nhưng vẫn muốn tranh đoạt bằng được, đấy chính là bản năng của con người. Bên ngoài những thần tử luôn tỏ ra trung quân ái quốc, hết lòng vì vua, thực chất lại là những con hổ đói đang rình rập vị thủ lĩnh ngã xuống mà sâu xé miếng thịt, huống hồ con cái đích hệ của Nhân Hoàng nào sẽ yên phận nhìn kẻ khác c·ướp lấy.
Thái tử Nhân Doanh vốn nổi tiếng có tài, nhân hậu khoan dung. Tuy nhiên vì cái tính cách đó cho thấy rõ hắn không xứng đáng làm người kế vị, trong cái thời đại này nhân từ là điểm yếu chí mạng của một bậc quân vương. Đã là vua thì đúng là cần phải có sự bao dung độ lượng dẫu vậy bản chất vẫn phải là sự quyết đoán và nhẫn tâm, như thế mới có thể tạo ra uy quyền của bậc đế vương khiến bao kẻ khác kh·iếp sợ không dám đối nghịch.
Bỏ qua về mặt tính cách thì theo Lâm Dưỡng thái tử cũng khó có thể an ổn mà lên ngôi hoàng đế được. Vì Nhân Doanh ngoài sự ủng hộ của các lão thái giám và thế lực hoàng hậu thì chẳng còn ai, triều đình Hoàng Đô hiện tại đã chia bè kéo cánh phân bố quyền lực khắp nơi. Kể ra như Nhị hoàng tử Nhân Thọ đã được đồn thổi là có thế lực ngoài Nam vực, bối phận thâm sâu đang âm thầm làm chỗ dựa, ngoài ra Nhân Thọ còn được một nhóm bá quan văn sĩ ngầm ủng hộ.
Mặt khác, nổi trội trong các vị hoàng tử có thể coi là có tiềm năng cạnh tranh ngôi vị cao nhất là Nhân Bản- Tứ hoàng tử. Hắn được biết tới với biệt danh sát thần của Nam vực, Nhân Bản có trong tay một đại đội quân khổng lồ đã càn quét ngang dọc các chiến trường chi vực . Bản thân Tứ hoàng tử lại có sự ủng hộ rất lớn từ các võ quan, ngoài ra hắn còn không bị ràng buộc tại kinh thành mà đang đồn trú ngoài biên cương chỉ cần hắn muốn tạo phản thì Hoàng Đô khó mà chống đỡ.
Cuối cùng là các thế lực thành chủ và các hoàng tử còn lại cũng là những ẩn số khó giải cho Nhân Doanh, liệu rằng họ sẽ yên phận mà làm vương gia, nô tài đời đời cho y sao? Dĩ nhiên là không rồi, điển hình là Lục hoàng tử- Nhân Đản. Có mẫu thân là Tuyên quý phi Lục Thị, đến kẻ đần nghe cái tên này cũng biết được Lục thành chủ với nàng ta có họ hàng dây mơ rễ má với nhau. Nay Nhân Đản lại gửi mật thư cho Lục Ứng đây không phải là có ý đồ lôi kéo ngoại tộc m·ưu đ·ồ tạo phản hay sao.
Như vậy Lâm Dưỡng đã ngầm nhận định được rằng chỉ khi Nhân Hoàng băng hà thì cơ hội quật khởi của hắn sẽ đến.
“Thư từ này từ đâu mà con lấy được?”- Lâm lão gia đăm chiêu hỏi.
Lâm Quân nghe cha hỏi liên buông chén trà trên tay xuống, thì thào đáp:
“ Ngay sáng nay tại thư phòng của Lục thành chủ, nhân ngày đẹp con cùng Lục Tiểu Linh đến thăm bệnh y. Sau một hồi hàn huyên thì lão ngủ mất, cỏ vẻ là do bệnh tình trở nặng không kiềm chế được bản thân. Con lừa nàng ra ngoài rồi âm thầm xem xét thư phòng của lão thì bất ngờ tìm ra thứ này, bị đè lên bởi một trồng văn từ xử lý công việc của Lục Giai thành. Thấy vậy con đã lén lấy nó mang đi và đem ngay tới cho phụ thân đấy!”
“Rất tốt! Không uổng công ta dạy dỗ bao năm.”- Lâm Dưỡng miệng nở nụ cười tấm tắc khen con.
Trong đại sự hôn lễ hai ngày trước, Lục thành chủ vốn cũng chả có mặt tại buổi nhận lễ mà trước bàn dân thiên hạ khi đó là một Lục Ứng giả, được Bạch Giả tiên nhân dùng thuật dịch dung biến thành. Lục Ứng thật ra chục năm trước đã nằm liệt giường vì bệnh tình, cũng không phải là do y già cả mà sinh bệnh đến Lâm Dưỡng hơn lão mười tuổi còn khỏe như vâm. Huống hồ Lục Ứng còn đạt đến Tối thể thuật trung kỳ cửu trọng thì sao có thể vì già cả mà mắc bệnh.
Nên biết rằng tu sĩ tu Luyện thể thuật là công pháp tăng cường sức mạnh thể chất tuy không thể trường sinh, trẻ mãi không già như tu tiên đạo. Nhưng ít ra người Luyện thể thuật cũng giúp bản thân kéo dài tuổi thọ, chống chọi bệnh tật bên ngoài. Còn có lời đồn đại nếu ai đột phá lên Thần thể thì có thể đạt được trình độ sinh mệnh ngang với tu tiên đạo, cơ thể lúc này hóa thần cường thế vô cùng. Chỉ tiếc giới tu luyện thể chất này không có ai đạt được đến trình độ cao như vậy, đến cả Nhân Hoàng hơn trăm năm tu luyện cũng chỉ đạt cảnh giới Hóa thân thể, đây đã là cực hạn rồi.
Chỉ có ba lí do để một người tu luyện thể thuật có thể c·hết, một là bị kẻ khác g·iết, hai là thọ mệnh đã tận, ba là bị hạ độc. Và cả hai trường hợp của Nhân Hoàng và Lục Ứng đều rơi vào kết cục thứ ba là trúng độc. Về Nhân Hoàng thì Lâm Dưỡng không rõ vì sao trúng độc còn Lục thành chủ thì lão lại rất rõ.
Khi thiên hạ thống nhất, Nhân Hoàng đã yêu cầu các thành chủ đưa con cháu gia tộc cùng thuộc hạ ra chiến trường ngoại vực để đàn áp các thế lực bên ngoài, đang có ý định nhăm nhe Nam vực. Trong số đó có Lâm Dưỡng và Lục Ứng, cả hai từng cùng nhau chinh chiến cả thảy gần chục năm. Một lần do không may đoàn quân của Lâm lão gia và Lục thành chủ bị tập kích, may mắn cả hai đều thoát c·hết chỉ tiếc rằng Lục Ứng trong lúc sơ xuất tháo chạy đã bị tên độc bắn trúng.
Không may cho y, thứ tẩm trên mũi tên là Độc Tà Hồn, độc dược cực phẩm của Tà Sơn. Cái đáng sợ của Độc Tà Hồn không phải là gây sát thương từ bên ngoài mà là nó sẽ từ từ thầm nhập vào trong huyết mạnh của địch nhân rồi dần dần cắn nuốt linh hồn và khí lực từ bên trong, cho đến khi cơ thể cạn kiệt đến c·hết mới thôi. Độc Tà Hồn hiện cho đến nay vẫn chưa ai bào chế ra được thuốc giải vĩnh viễn, chỉ có thể dùng tạm Trấn Hồn Đan để khống chế mỗi khi độc phát tác. Cứ như vậy, hơn mấy chục năm nay Lục thành chủ ngày đêm phải uống đan dược cầm cự sống chung với căn bệnh này, cho đến một hôm hắn tỉnh dậy thì phát hiện cơ thể không cử động được và đôi lúc sẽ ngủ li bì như c·hết vậy.
Lâm Dưỡng tay cầm lá mật thư cẩn thật nhét lại vào bao rồi trao cho Lâm Quân nói:
“ Cầm lấy! Chút nữa khi trở lại Lục phủ tìm cách đặt lại chỗ cũ.”
Lâm Quân nhanh nhẹn đưa tay nhận lấy bức thư rồi nhanh chóng cất vào trong áo, đôi mắt hắn đảo một vòng suy tư rồi nhìn sang phụ thân.
“Thưa cha! Kế hoạch kia bao giờ mới có thể bắt đầu được”- Lâm Quân tỏ ý dò hỏi.
“ Không vội! Về phía bên kia cũng đã báo tin chỉ hơn tháng nữa tin tức đó sẽ rộ ra lúc đấy chính là thời cơ thích hợp nhất để bắt đầu triển khai kế hoạch, chớ nên nóng vội mà hỏng hết đại sự. Cái ta cần làm bây giờ là dọn dẹp nơi này một chút mà thôi.”
Lâm lão gia làm mặt bộ mặt thần bí nói với y, đôi mắt hai cha con họ Lâm khẽ chạm nhau tỏ rõ một thái độ đồng tình gì đó. Lâm Quân cũng không nhiều lời đứng dậy cáo từ Lâm Dưỡng rồi liền rời khỏi Lâm gia, khi hắn rời đi một tiếng gọi người cất lên từ thư phòng.
Chưa đầy hai giây sau một tên gia nhân nhanh chóng bước vào, cả người hắn khom lại quỳ dưới nền đất làm điệu bộ cung kính chào Lâm Dưỡng.
“ Dạ! Lão gia cho gọi hạ nhân có việc gì sai bảo ạ!”
“ Ngươi mau cho người đi thu mua toàn bộ những thứ trong này cho ta, bằng mọi giá phải mua hết. Nếu cần có thể tăng giá mua nên một chút không được nữa thì c·ướp cho ta, nhớ lấy ta cho người thời hạn ba ngày.”- Lâm lão gia liếc mắt nhìn tên gia nhân nói.
“Dạ! Nô tài đã rõ!”.
Tên hạ nhân cúi đầu e sợ nhận lấy tờ giấy mà lão ban cho rồi nhanh chóng rời đi, Lâm Dưỡng âm trầm sắc mặt miệng thì thào vài câu nói đó gì rất kì la mà chỉ mình hắn nghe thấy.