15
Mở mắt ra lần nữa, đã là hai ngày sau.
Lão thái y râu tóc bạc phơ khẽ thở phào, nói:
"Cô nương cuối cùng cũng tỉnh rồi, lão phu rốt cuộc có thể hồi cung phục mệnh."
Bên cạnh ông ta, là mẹ ta và một nữ quan lạ mặt.
Mẹ thấy ta tỉnh lại, chỉ im lặng rơi nước mắt, không nói gì.
Còn vị nữ quan kia thì giữ thái độ công vụ, lạnh nhạt cất lời:
"Liễu đại nương đã gõ trống Đăng Văn, tố cáo Dương Diên đại nhân mưu hại cô nương, liên lụy đến cả công chúa Nhu An và phò mã cũng trúng độc mà chếc.
Hiện tại cô nương đã tỉnh táo, xin cho phép ta thẩm vấn để lấy lời khai."
*
Mẹ ta quả nhiên vẫn là mẹ ta.
Ngày hôm đó, sau khi ta gục xuống, bà lập tức đi tìm ma ma của công chúa để mời thái y.
Sau đó, bà xách theo một cái chiêng đồng cùng dùi trống, mang theo câu chuyện mà ta đã nói với bà, vừa đi vừa hét lớn khắp đường phố, từ phủ công chúa thẳng đến trống Đăng Văn.
Người đời đều biết bà xuất thân quê mùa, thô lỗ, mà kẻ quê mùa khi kêu oan thì có khác gì hạng đàn bà chanh chua ngoài chợ đâu?
Bà đã đánh vang lên hồi trống Đăng Văn, thứ mà nhiều năm qua chưa từng có ai gõ, lại còn trực tiếp tố cáo trưởng tử của Dương Thủ Phụ, vị quan đứng đầu bá quan văn võ.
Một kẻ xuất thân thấp kém kiện một quyền thần cao quý, lại còn là một kẻ từng làm rung chuyển kinh thành, mà trong vụ án người chếc còn có cả công chúa và phò mã.
Câu chuyện càng hoang đường, thì càng khiến dân chúng xôn xao.
*
Chỉ trong nửa ngày, Dương Diên đã bị đình chức, Dương Thủ Phụ bị dâng tấu đàn hặc vì dạy con không nghiêm.
Những vị quan trẻ tràn đầy nhiệt huyết, như bầy sư tử ngửi thấy mùi m.á.u tươi, lập tức thừa thắng xông lên, đẩy vụ án này lên đỉnh điểm.
Bởi vì, chứng cứ quá đầy đủ.
*
Ở chợ rau, Lưu thúc biết ta có qua lại với Dương Lăng, sau khi nghe tin này, ông ấy phẫn nộ đến mức lan truyền khắp nơi để bênh vực ta.
Ở Xuân Phong Lâu, khách nhân tận tai nghe thấy Dương Diên nói rằng mật ngó sen kia là hắn đưa cho ta.
Quan trọng nhất là, trong mật ngó sen thực sự có độc.
Ta chỉ ăn một ít, may mắn vớt lại một mạng từ quỷ môn quan.
*
Có người nói, đường đường là con trai Thủ Phụ, sao có thể ngu ngốc đến mức tự tay hạ độc?
Không quan trọng.
Chỉ cần dân chúng bàn tán đủ nhiều, chỉ cần vụ việc gây đủ náo động ở kinh thành, chỉ cần tạo ra một cái cớ để bệ hạ tra xét nhà họ Dương, vậy là đủ rồi.
*
Tất cả những điều này, ta đều học được từ Dương Lăng.
*
Ngày hắn vào kinh, ta đã nhìn thấy hắn.
Bọn ăn mày ở ngõ Phúc Thọ bất ngờ xuất hiện, làm ngựa của hắn giật mình, suýt chút nữa hất hắn xuống đất.
Hắn vừa bịt mũi mắng đám ăn mày bẩn thỉu, lại vừa ném xuống cho bọn chúng một túi tiền đồng thật to.
*
Thế gian này có những kẻ con ông cháu cha như vậy, miệng thì độc địa, nhưng trái tim lại mềm yếu.
Chỉ cần khơi lên một chút thương cảm, là có thể dẫn đến vô số ràng buộc.
Vì vậy, khi hắn lén lút đứng trước cửa nhà ta mấy ngày liền, ta đã nhận ra hắn ngay từ sớm.
Cú va chạm hôm đó, thực ra cũng là do ta cố tình để lộ diện.
*
Kinh thành này rộng lớn như vậy, ta chẳng quen biết ai, cũng chẳng hiểu gì.
Nếu như một kẻ hoàn toàn mù tịt về thế cục, dù ta có liều mạng giếc c.h.ế.t đôi nam nữ kia, thì làm sao có thể dẫn mẹ ta trốn thoát an toàn?
*
Ban đầu, ta chỉ để ý đến việc hắn mang họ Dương.
Họ Dương đồng nghĩa với việc hắn có rất nhiều thông tin, có thể giúp ta lặng lẽ trà trộn vào những cuộc bàn luận của các sĩ tử ưu tú, tìm xem Triệu Chính có sơ hở nào để lợi dụng hay không.
Nhưng càng nghe những nhân tài tương lai tranh luận, những kết luận do chính ta phân tích được lại càng khiến ta kinh hãi.
Thì ra, vở kịch này, từ lâu đã trói chặt Triệu Chính vào thuyền của tân hoàng.
*
Hoàng đế đăng cơ ba năm, muốn đón sinh mẫu hồi cung là thật.
Mượn cơ hội này để khai chiến với các lão thần không chịu trả lại quyền lực, cũng là thật.
Triệu Chính và Nhu An công chúa đã nắm bắt được cơ hội này, đặt cược một ván bài lớn.
Chỉ cần họ thắng, kẻ tiểu tốt cũng có thể lập tức trở thành tân quý, công chúa thất thế cũng không cần phải cách xa thân mẫu nữa.
*
Họ không chỉ là công thần giúp sinh mẫu vào cung, mà còn là lá cờ đầu của tân hoàng.
Một lá cờ dùng để cho hoàng thất và bá quan văn võ thấy rõ, nếu đứng về phía tân hoàng, sẽ được lợi ích lớn đến nhường nào.
Mà nếu lá cờ này gãy, thì bất kể là vì giữ thể diện hay vì trấn an lòng người, bệ hạ chắc chắn sẽ truy cứu đến cùng.
*