Triệu Chính thì khẽ cười khẩy:
"Chúng ta đã hỏi thăm người dân trong trấn.
Lệnh ái rất ít ra ngoài, chỉ là một cô nương bình thường nơi thôn dã.
Vì nàng không có năng lực gây trở ngại cho ta, nên ta tất nhiên sẽ đối xử tử tế với nàng.
Mẫu thân cứ yên tâm, người đi rồi, cũng cần có người để ta tiếp tục diễn vở tuồng hiếu tử này."
Bọn chúng đã điều tra rất kỹ về hai mẹ con ta.
May mà nhiều năm nay, mẹ ta muốn ta sống vô ưu, ta cũng hết sức phối hợp diễn tròn vai để bà vui lòng.
Hai kẻ xa lạ dù tinh tường đến đâu cũng không nhận ra.
*
Vậy thì, ta cứ tiếp tục làm một cô nương ngây thơ không hiểu sự đời, cùng bọn chúng vào kinh.
Chỉ khi chúng không đề phòng, ta mới có cơ hội cứu mẹ.
14
Mẹ ta hạ giọng xuống thấp hơn nữa:
"Ta cứ ngỡ bao năm nay thật sự đã nuôi con thành một đứa trẻ hạnh phúc, có thể khiến con quên đi những ký ức đau thương thuở nhỏ.
Là ta quá ngây thơ rồi."
*
Có lẽ bất cứ người mẹ nào khi nhìn con gái mình cũng đều ngây thơ như thế.
Nhưng mẹ ta không biết rằng, từ năm sáu tuổi, ta đã tận mắt chứng kiến bà cố gắng đến nhường nào để giữ mạng sống cho ta.
Khi đó, tên cầm thú kia vẫn còn sống, còn mẹ vẫn là một người phụ nữ tin rằng chồng chính là trời.
*
Sau khi đưa ta về nhà, bà lại bị đem đi cầm cố hai lần nữa.
Lần nào cũng lén mang ta theo, bị phát hiện thì quỳ xuống dập đầu cầu xin, nói rằng ta là một đứa trẻ mang phúc khí, có thể mang lại con cháu cho gia đình.
Bà còn nói, bà sẽ nhịn ăn để nhường khẩu phần cho ta, tuyệt đối không khiến nhà chủ tốn thêm dù chỉ một hạt gạo.
*
Nhưng từ khi sinh ta, cơ thể mẹ đã tổn thương, hai lần bị đem đi cầm cố đều không mang thai.
Thêm vào đó, tuổi tác đã cao, không còn ai đến chuộc bà nữa.
*
Không thể đổi ra tiền, tên súc sinh kia càng đánh mẹ dữ dội hơn.
Nhưng bà chỉ biết cúi đầu chịu đựng, sợ rằng ta sẽ hoảng sợ, ngay cả khóc cũng không dám phát ra tiếng.
*
Nhẫn nhịn cũng vô ích.
Năm ta sáu tuổi, tên đàn ông đó nghe nói ở huyện bên có nhà giàu muốn tìm vợ ma cho đứa con c.h.ế.t yểu.
Ánh mắt hắn ta sáng rực lên như chó sói rình mồi, chằm chằm nhìn vào ta.
Hắn nói chuyện với mẹ ta, bà không đồng ý, hắn liền đá bà văng ra một bên, rồi xông thẳng vào trong nhà, định bóp chếc ta.
*
Mẹ ta tay run lẩy bẩy, cầm lấy khúc gỗ to nhất trong bếp, đập thẳng vào sau đầu hắn.
Đó là lần đầu tiên bà phản kháng.
Tên đàn ông không chút phòng bị, cứ thế đổ sập xuống đất.
Nhưng bà sợ hắn đứng dậy, liền đập xuống từng nhát, từng nhát một.
Đến khi mặt mũi hắn ta đã nát bấy, bà kiệt sức ngồi bệt xuống sân, ngây người nhìn xác chếc dưới đất và cây gậy trong tay.
Nỗi sợ trong mắt bà dần tan biến, cuối cùng lại vừa khóc vừa cười.
*
Đó là đêm bà lột xác.
Bà tưởng ta đã ngủ, nhưng ta vẫn ngồi bên cửa sổ, nhìn chằm chằm từng nhát gậy giáng xuống, nhìn bà gói xác người, rồi ném xuống sông.
*
Lần đầu tiên giếc người, bà có phần bối rối.
Bà không biết rằng ta đã đi theo, cũng không biết rằng, chiếc giày đàn ông nằm lại bên bờ sông, thực ra là do ta mang từ nhà đến, cố tình ném xuống.
*
Không ai dạy ta cả.
Chẳng qua là ta có trí nhớ rất tốt, từng nghe Điền thẩm trong thôn kể chuyện.
Bà ta kể rằng biểu ca của hàng xóm nhà đại tẩu bà mất tích, chỉ tìm thấy một chiếc giày bên sông, đến cuối cùng đành chôn quần áo của hắn thay cho xác chếc.
Thì ra, chỉ cần để lại một chiếc giày bên sông, là có thể khiến người ta tin rằng người đó đã chếc.
*
Ta nhẹ nhàng nói:
"Mẹ, có phải bao năm nay, người vẫn nghĩ rằng chiếc giày đó là do vô tình làm rơi lại bên sông không?
Thật ra là con đặt đó đấy.
Từ khi còn bé xíu, hai mẹ con ta đã phối hợp ăn ý như vậy rồi.
Lần này, xin người lại phối hợp với con một lần nữa.
Chúng ta phải sống.
Được không?"
*
Ta cầm lấy miếng ngó sen trên bàn, khẽ cười:
"Người nhớ kỹ nhé.
Đĩa mật ngó sen này là do Dương Diên đưa cho con.
Hắn không chấp nhận việc con có tư tình với đệ đệ hắn, nên đã hạ độc giếc con.
Không ngờ, ca ca và tẩu tẩu cũng vô tình ăn phải, rồi cùng nhau về chầu trời.
Con tin tưởng người.
Người nhất định sẽ gào lên để chuyện này ai ai cũng biết."
*
Dứt lời, ta cắn một miếng ngó sen, m.á.u trào ra từ khóe miệng.
Nếu mục tiêu là ta, thì ta không thể toàn mạng mà rời khỏi đây được.
Bằng không, sao có thể khiến người khác tin là thật?