Chuyện của Triệu Chính, là thật hay giả không quan trọng.
Chỉ cần có năng lực giúp hoàng đế, trung thành với hoàng đế, vậy là đủ rồi.
Còn nếu ta quay sang đầu quân cho nhà họ Dương để vạch trần Triệu Chính, thì cho dù tạm thời không chếc, chỉ cần bệ hạ còn tại vị, sớm muộn gì cũng sẽ đến lấy mạng hai mẹ con ta.
*
Đi theo bên nào, ta và mẹ đều không có đường sống.
*
Hiểu ra điều này, ta ngồi trên giường, toát mồ hôi lạnh suốt cả đêm.
Nhưng ta không cam tâm.
Hai mẹ con ta chật vật đến tận ngày hôm nay, đại nhân vật đấu đá nhau, thì nên để bọn họ liều sống liều chếc, hà cớ gì lại làm khó hai con kiến hôi chúng ta?
*
Nhưng trời không tuyệt đường người.
Những bữa tiệc mà công chúa Nhu An dẫn ta đi, đã giúp ta hiểu ra một đạo lý khác.
*
Trên kẻ có quyền lực, còn có kẻ có quyền lực hơn.
Nếu vậy, thì trong mắt thiên tử cao nhất thiên hạ, ai cũng chỉ là sâu kiến mà thôi.
Ta và mẫu thân là, Triệu Chính và Nhu An cũng là.
Nếu ta có thể biến cái chếc của Triệu Chính thành một thứ có giá trị, vậy thì chân tướng rốt cuộc là gì, có lẽ cũng không còn quan trọng nữa.
Một ván cờ tất tử, chi bằng đặt cược một lần, xem thử có ba phần thắng hay không.
16
Ta đã cược thắng.
Ta đã tỉnh lại.
Trong lời khai của ta, có thêm một người nữa—nha hoàn đã lén nhét tờ giấy vào tay ta.
Tội danh giếc người cần có thời gian để điều tra rõ ràng.
Nhưng sắp đặt nội ứng trong phủ công chúa lại là đại kỵ.
Thiên tử nổi trận lôi đình, cuối cùng hạ chỉ tống giam Dương Diên.
*
Gió đông chỉ cần lấn át gió tây một chút, sẽ có vô số kẻ bàng quan lập tức theo đà đặt cược.
Chẳng bao lâu, tấu chương dâng lên đàn hặc Dương Diên nối tiếp không dứt.
Hắn không giếc Triệu Chính, nhưng hắn từng chủ mưu sát hại Vương Chính, Lý Chính, cùng vô số những kẻ không chịu kết đảng với nhà họ Dương.
Thiên hạ này, bất kỳ ai có quyền lực, ngoại trừ kẻ si ngốc như Dương Lăng, thì tay cũng chẳng bao giờ sạch sẽ.
*
Cuối cùng, kết cục vụ án của ta là gì đã không còn quan trọng nữa.
Bởi vì vô số nạn nhân từng ẩn nhẫn trong bóng tối, đã đồng loạt xông lên, gặm nhấm Dương Diên đến tận xương tủy.
Hắn chắc chắn phải chếc.
Nhưng nhà họ Dương vẫn còn rất nhiều người.
Vì những kẻ đó, Dương Thủ Phụ chủ động dâng tấu nhận tội, xin bệ hạ niệm tình ba mươi năm làm quan, tha cho gia quyến vô tội.
*
Ai cũng biết, những gì Dương Diên làm, thực chất đều là mệnh lệnh từ Dương Thủ Phụ.
Nhưng triều đình vẫn còn rất nhiều lão thần chưa đổ.
Nếu bệ hạ truy sát đến tận cùng, bọn họ sẽ liều chếc phản kích, cũng đủ để khiến hoàng đế đau đầu.
*
Vì vậy, bệ hạ chỉ ban chếc cho Dương Diên, đày ải vợ con hắn, còn những người khác trong nhà họ Dương, đều có thể theo Dương Thủ Phụ hồi hương mai danh ẩn tích.
*
Ngày thánh chỉ hạ xuống, Dương Thủ Phụ tự treo cổ trong phủ.
Kẻ chủ mưu đã chếc, không còn ai muốn tiếp tục đánh kẻ ngã ngựa.
*
Còn ta và mẹ, chúng ta là thân thích còn sót lại của "hiếu tử hiền thần" Triệu Chính.
Trước đây hắn là lá cờ của bệ hạ.
Bây giờ, chúng ta thay hắn trở thành lá cờ đó.
*
Hoàng đế sắc phong mẹ ta thành cáo mệnh phu nhân.
Bà nói muốn về quê dưỡng lão, rời xa nơi thương tâm này.
Triều đình lập tức hạ chỉ, xây cho mẹ một sơn trang ở Trường Thọ Trấn.
*
Không chỉ bây giờ.
Cả đời này, ta và mẹ đều đã an toàn.
*
Nhưng ta không dám bước ra khỏi cửa.
*
Trong ván cờ này, ai ai cũng đáng tội, chỉ có Dương Lăng là một kẻ ngốc chân thành dâng hiến tấm lòng.
*
Chính sự chân thành đó đã khiến hắn luôn nhớ đến ta.
Chính sự chân thành đó đã khiến hắn đặt đĩa mật ngó sen kia vào tay ta.
Nếu không có đĩa mật ngó sen ấy, theo dự tính ban đầu của ta, câu chuyện này cũng chỉ có bảy phần hợp lý.
*
Đó là một biến số mà ta không lường trước được.
Là một thứ tình cảm trong sáng, chân thành, tỏa sáng rực rỡ.
*
Nhưng từ nay về sau, nó sẽ trở thành lưỡi d.a.o cắm sâu vào tim Dương Lăng, vĩnh viễn không thể nhổ ra.
*
Trời cao đất rộng, thế gian này...
có một người, ta mãi mãi có lỗi với hắn.
*
Mẹ ta nhét một bọc ngân phiếu vào lòng ta.
"Nghe nói nó muốn theo đại ca của nó đi lưu đày, con hãy đem thứ này cho nó.
Những lời xin lỗi đều là giả dối.
Chỉ có giúp bọn họ sống tiếp, mới là thực tế nhất."
*
Bà dịu dàng vỗ vỗ vai ta.
"Chiêu Nương, con còn nhỏ...
Rồi sẽ qua thôi."
17
Ta chờ hắn ở ngoài thành năm dặm.
Người từng hoạt bát nghịch ngợm, nay lại trầm lặng hơn bao giờ hết.
Một thân áo vải thô, lặng lẽ đi cuối đoàn lưu đày.
*