Luật sư Tống đem di chúc đã chuẩn bị xong giao cho Minh Vân Phong ký tên đóng dấu, sau khi ổn thỏa mới thu hồi văn kiện đi ra khỏi phòng.
"Cha. . . . . ."
"Ta biết rõ con xem cũng không hiểu, Tiểu Nhiễm, con tới đây, trong lòng ta có một bí mật chất chứa mấy chục năm qua, ta không muốn c.h.ế.t còn mang theo trong quan tài. . . . . . Nhưng nhất định con phải thay ta tiếp tục giữ kín nó, nếu không, Minh gia. . . . . . Minh gia
Phó Nhiễm tiến tới bên Minh Vân Phong.
Theo lời nói chậm chạp của ông, Phó Nhiễm trợn tròn mắt vì giật mình, cô khó có thể tin thì thầm.
"Làm sao có thể? Không thể nào!"
. . . . . .
Cửa phòng nhanh chóng mở ra từ bên trong, Phó Nhiễm vội vàng xông ra.
"Cứu mạng, mau, cứu mạng!"
Bác sĩ đi lại chờ ở hành lang nhanh chóng lao vào cấp cứu, ba anh em Minh gia cùng Lý Vận Linh ở lầu dưới lo lắng lên lầu. Bác sĩ Uông tập trung tinh thần, y tá bên cạnh không ngừng phối hợp, nhưng cuối cùng cũng không còn cách nào khác.
"Thời gian tử vong , trời vừa rạng sáng lẻ năm phút."
"Cha …"
"Ông xã…"
Bên trong phòng giống như hỗn loạn, Phó Nhiễm đứng ở trước cửa sổ, cô che mắt khóc thảm thiết, đây là một ngày cực kỳ đen tối của Minh gia. Không ai muốn Minh Vân Phong lại đột ngột ra đi như vậy.
Lý Vận Linh không chịu nổi cú sốc đó bất tỉnh tại chỗ, Phó Nhiễm giúp y tá nâng bà trở về phòng, cả tòa biệt thự cũng đắm chìm trong lo lắng như tử vong.
Luật sư Tống chịu trách nhệm, nhắc nhở mọi người có muốn tuyên đọc di chúc. Lý Vận Linh cố gắng mạnh mẽ đi tới phòng khách, Phó Nhiễm cũng không ngồi xuống, cô đứng ở trước kệ sách chỗ cây thương đao, mắt nhìn về Minh Thành Hữu đang trong đau thương.
Một lần nữa nước mắt lại tràn mi, Phó Nhiễm vội vàng lau đ
Luật sư Tống lấy di chúc ra.
Lý Vận Linh không có tâm tư ở đây, di chúc có những nội dung gì bà cũng nên biết rõ ràng.
Luật sư Tống đối với chuyện Minh Vân Phong qua đời bày tỏ tiếc thương trước, sau đó là một văn bản, sau đó nữa mới nói đến chính văn:
"Theo di chúc, ta đem 60% cổ phần ở Hào Khôn của ta chuyển cho con trai lớn nhất Minh Tranh, còn có phiếu công trái trong tay ta cũng đều giao do nó xử lý, cho con trai thứ hai cùng con trai út mỗi người 5% cổ phiếu, mấy chỗ bất động sản trong nhà cũng làm như thế….."
"Cái gì?"
Lý Vận Linh hét lên thất thanh.
"Việc này là không thể nào!"
Mấy người trong phòng khách nghe phần chia của di chúc như thế đều không khỏi kinh hoàng, sắc mặt Minh Tranh trước sau như một luôn lạnh lùng như vậy cũng lộ ra vẻ khó tin.
Điều này hiển nhiên mang hàm ý là Minh gia sắp đổi chủ, mà Minh Tam Thiếu luôn được nâng niu trong lòng bàn tay đương nhiên miễn cưỡng bị đoạt quyền?
Luật sư Tống tuyên đọc xong di chúc, Minh Vân Phong để lại mấy chỗ bất động sản cùng tiền mặt không cố định trong tay chia ra cho Minh Vanh cùng Minh Thành Hữu, nhưng người sáng suốt cũng có thể so sánh được rằng, so với 60% cổ phần, những thứ này không khác nào là không bằng cả những hạt cát trong sa mạc.
Lúc này sắc mặt Lý Vận Linh trắng bệch như tờ giấy, búi tóc lỏng ra, một vài sợi tóc rơi xuống cổ, nhưng hiển nhiên là bà không để ý
"Luật sư Tống, thật sự đây là ý của Vân Phong?"
"Chính xác là chính miệng Lão tướng quân nói ra."
"Tôi không tin."
Tay phải Lý Vận Linh đè lại ngực, bất luận như thế nào bà cũng không nghĩ tới kết quả này.
"Thành Hữu mới là con trai cả ruột thịt của Minh gia, tại sao ông ấy sẽ che chở đứa con riêng đó?"
Trong nháy mắt vẻ cố gắng duy trì hình tượng mẹ hiền trong ngày thường sụp đổ, chính tay Lý Vận Linh cởi bỏ lớp ngụy trang đó, một tiếng con riêng làm Phó Nhiễm lấm lét nhìn. Minh Tranh ngẩng đầu lên, ánh mắt hắc ám sâu thẳm.
"Phu nhân, đây là ý riêng của lão tướng quân."
Luật sư Tống nhắc lại lần nữa.
"Tôi không tin, ai biết được có phải các người thông đồng với nhau hay không? Lúc ấy Vân Phong không tỉnh táo, không chừng là các người ép buộc ông ấy ký tên, tóm lại là không thể nào là kết quả này!"
Lý Vận Linh cầm c.h.ặ.t t.a.y Minh Thành Hữu ngồi ở bên cạnh
"Luật sư Tống. . . . . ."
"Phu nhân, lúc ấy thiếu phu nhân cũng ở trong phòng, không tin bà có thể hỏi cô ấy."
Một câu nói của luật sư Tống làm ánh mắt của mọi người đổ dồn vào Phó Nhiễm, thoáng chốc ánh mắt tăm tối tức giận của Lý Vận Linh hiện ra tia hy vọng.
"Tiểu Nhiễm, con nói đi, có phải là bọn họ bức cha con hay không?"Phó Nhiễm đứng im ở trước kệ sách màu đỏ sậm, cô nhìn thấy hai tay Minh Tranh đặt ở trên đầu gối đan chéo, Minh Thành Hữu cũng nâng tầm mắt lên đang nhìn về phía cô.
Lý Vận Linh càng đặt thêm toàn bộ hi vọng vào cô, Phó Nhiễm há hốc mồm, lại không thốt nên lời.
"Tiểu Nhiễm đừng sợ, không ai dám làm gì con đâu."
"Mẹ."
Ánh mắt Phó Nhiễm lướt qua mọi người, tầm mắt đặt tại nơi nào đó.
"Đây đúng là ý của cha."
"Không thể nào!"
"Phu nhân, xin bớt đau buồn."
Những chuyện riêng trong nhà này, luật sư Tống không tiện tham dự.
"Ta biết rồi, Tiểu Nhiễm, cô có lòng giúp đỡ lão đại có đúng không? Các người là cùng một phe?"
Lý Vận Linh liên tiếp bị đả kích, tinh thần đối mặt với suy sụp.
Minh Thành Hữu ngồi ở bên cạnh từ đầu đến cuối không nói gì đứng dậy ôm lấy bà.
"Mẹ, không liên quan đến Phó Nhiễm, nếu đây là ý của cha. . . ."
"Thế nào lại không liên quan đến cô ta? Làm sao có thể không liên quan?"