Xe đi tới khu biệt thự Nam Đường, xe còn chưa dừng hẳn, Minh Thành Hữu liền đẩy cửa xe ra nhanh chóng bước tới hướng phòng khách.
Phó Nhiễm cảm giác hắn hoảng hốt, đuổi theo mấy lần đều không kịp, cô đành phải chạy mới có thể đuổi theo.
Bên trong phòng khách chật kín người giúp việc của Lý gia, sắc mặt của mọi người đều chùng xuống khác hẳn ngày thường.
Minh Thành Hữu không nói lời nào chạy lên trên lầu, lúc đẩy cửa đi vào thấy bác sĩ mới làm cấp cứu xong, Minh Vân Phong mang chụp dưỡng khí, mu bàn tay cắm đầy kim tiêm. Lý Vận Linh ở bên cạnh lo lắng đến mức đôi mắt đỏ bừng, lại không dám khóc thành tiếng, đành phải lấy tay bịt chặt miệng im lặng.
vỗ nhẹ bả vai bà.
"Mẹ, đừng khóc."
"Bác sĩ Uông."
Minh Thành Hữu tiến lên, còn chưa hỏi câu nào đã thấy bác sĩ Uông lắc đầu.
"Có lời gì thì dặn dò thôi."
"Ông xã. . . . . ."
Lý Vận Linh cầm lấy tay Minh Vân Phong, áp mặt vào mu bàn tay ông.
"Ông không thể bỏ lại tôi như vậy, ông đã nói chờ lúc thời tiết ấm áp muốn đi du lịch cùng tôi. . . . . ."
Minh Thành Hữu đi tới, trong đôi mắt cũng ươn ướt, hai tay hắn nắm chặt bả vai Lý Vận Linh.
"Mẹ, đừng như vậy."
Lúc này Phó Nhiễm đứng ở bên giường cũng không nhịn được, chóp mũi chua xót, nước mắt tràn mi.
Minh Vân Phong cố hết sức lấy chụp dưỡng khí xuống, Lý Vận Linh khóc nắm c.h.ặ.t t.a.y của ông, giống như chỉ cần buông lỏng là sẽ vĩnh viễn mất đi.
"Vận Linh."
"Tôi ở đây, tôi ở đây."
"Nghe tôi, bà đừng khóc, tôi biết rõ là tôi phải đi. . . . . ."
Minh Vân Phong yếu ớt thở nặng nhọc.
"Ông đừng nói lung tung !"
Minh Vân Phong khoát tay, ý bảo Lý Vận Linh nghe ông nói hế
"Sau khi tôi đi. . . . . . Đối xử với lão Đại tốt một chút, sau này bà sẽ hiểu là chúng ta thật có lỗi với nó. . . . . ."
Lý Vận Linh hoàn toàn không muốn nghe thêm, liên tục gật đầu. Chợt Phó Nhiễm cảm thấy bi thương, cho dù bình thường Lý Vận Linh rất mạnh mẽ khôn khéo nhưng đối diện với số mệnh cũng không thể không cúi đầu, nên đi nên ở, cũng không thoát khỏi tay ông trời.
Minh Vân Phong kéo hai con trai đến bên cạnh, ân cần dặn dò mấy câu, Minh Thành Hữu cùng Minh Vanh cúi đầu lắng nghe.
Phó Nhiễm lại không thấy gương mặt dáng vẻ cương quyết trong ngày thường của Minh Thành Hữu, cũng không đáp lại một câu.
Minh Vân phong nói dứt lời, thở dốc kịch liệt, bác sĩ Uông đeo bình dưỡng khí lên cho ông một lần nữa. Một lúc sau, nhịp tim dần dần bình thường ông đưa tay chỉ Phó Nhiễm.
"Mấy người cũng đi ra ngoài đi, ta muốn nói chuyện với một mình Tiểu Nhiễm."
Phó Nhiễm giật mình, đám người bên cạnh Lý Vận Linh càng thêm ngạc nhiên.
Minh Thành Hữu cùng Minh Vanh đỡ Lý Vận Linh đi ra ngoài, lúc sắp đi tới cửa Minh Vanh nhỏ giọng nói một câu.
"Mẹ, chúng ta nên thông báo cho Đại Ca biết chứ?"
Lý Vận Linh lại làm ngơ như không nghe thấy, vừa mở cửa gặp đúng luật sư riêng của Minh Vân Phong .
Mọi người ngấm ngầm hiểu trong lòng, nhất định là vì chuyện lập di chúc.
Phó Nhiễm đi tới thành giường, ngồi xổm người xuống.
"Cha?"
"Tiểu Nhiễm
Minh Vân Phong thấy bên trong phòng chỉ có Phó Nhiễm cùng luật sư Tống.
"Con gọi điện thoại cho lão Đại, làm cho nó mau chóng tới đây."
"Vâng."
Hiển nhiên Minh Vân Phong cũng biết ý đồ của Lý Vận Linh, Phó Nhiễm đi tới cửa sổ phía trước gọi điện thoại cho Minh Tranh, nói cho hắn biết tình hình bên này.
Không quá 20 phút sau, lầu dưới truyền đến tiếng tranh cãi. Phó Nhiễm làm theo lời của Minh Vân Phong đi tới cửa cầu thang.
"Mẹ, là cha để cho con gọi điện thoại gọi đại ca tới đây."
Minh Tranh bước lên lầu.
Lý Vận Linh muốn theo sau, mặt Phó Nhiễm lộ vẻ khó xử nhưng lại không thể không vâng theo ý của cha.
"Mẹ, cha muốn gặp một mình đại ca."
Minh Thành Hữu ôm Lý Vận Linh đưa bà hướng tới ghế sa lon phòng khách, lúc xoay người, ánh mắt nhìn về Phó Nhiễm tràn đầy thâm ý.
Cô đi vào phòng thấy Minh Tranh đứng ở đầu giường, Minh Vân Phong cố gắng hết sức nói chuyện với hắn, Phó Nhiễm đến gần, thấy vẻ mặt hắn lạnh nhạt xa cách, dù là nhìn thấy Minh Vân Phong trong lúc này cũng không lộ một chút thương tâm.
"Lão Đại, nhiều năm như vậy là ta để cho con phải chịu uất ức. . . . . ."
Minh Tranh cầm bàn tay Minh Vân Phong duỗi ra.
"Cha, con không trách qua bất kỳ ai."
"Đứa bé này. . . . . . Tâm tính quá nặng, đều tại ta, đều. . . . . ."
Minh Vân Phong lặp đi lặp lại, cảm thấy câu nói kia kỳ quái, ông kéo tay Minh Tranh nói đến rất nhiều câu không liên quan. Phó Nhiễm đứng bên cạnh thấy trong mắt Minh Vân Phong có một chút ảm đạm, sinh mệnh như ánh sáng dần dần bị tản đi, sinh ra đau thương.
"Lão Đại, chăm sóc mẹ con thật tốt. . . . . ."
Đây là lần đầu tiên Phó Nhiễm nghe thấy Minh Vân Phong nhắc tới mẹ đẻ của Minh Tranh.
"Ta không thể thấy bà ấy, nhưng bà ấy luôn biết rằng. . . . . . Người ta yêu nhất trên đời này là bà ấy."
Phó Nhiễm nghe vậy, còn giật mình hơn cả Minh Tranh, từ trước đến giờ cô cho là tình cảm giữa Lý Vận Linh cùng Minh Vân Phong rất tốt. Nét mặt Minh Tranh vẫn như cũ, không có bất kỳ vẻ khác thường nào.
"Cha, con biết rõ."
Minh Tranh rời phòng, Minh Vân Phong vẫy tay ra hiệu cho Phó Nhiễm.
"Tiểu Nhiễm."
"Cha."
"Ta sắp quyết định một việc, có thể tất cả mọi người sẽ không tin, trong nhà này ta chỉ có thể nhờ con làm người chứng kiến."