{{ msgSearch }}

2

Giải Thoát

Đào Tử Thái Miêu 816 Chữ 07/01/2025 20:59:01

Bàn ăn chìm vào im lặng đầy khó xử.  

 

Bốn người lớn nhìn nhau, cảm nhận được sự cương quyết khác thường từ tôi nên chẳng ai dám lên tiếng khuyên ngăn.  

 

Sắc mặt của Yêu Trịnh Thanh cuối cùng cũng thay đổi.  

 

Anh ta nhận ra tôi không đùa, cũng chẳng phải nóng giận mà thực sự muốn ly hôn.  

 

Anh ta cố cãi lại, giọng cứng ngắc:  

 

“Ly hôn, ly cái gì mà hôn. Đa Đa phải làm sao? Một bữa ăn mừng gia đình, ăn xong nhà lại tan nát à?”  

 

Lời nói ấy đánh trúng vào điểm yếu nhất của tôi.  

 

Nước mắt tôi trào ra không kiềm được.  

 

Tôi biết người tôi có lỗi nhất chính là con trai mình.  

 

Thấy tôi mất bình tĩnh, mẹ tôi không thể kìm lòng mà trách mắng:  

 

“Con có gì không hài lòng thì về nhà bàn với Trịnh Thanh cho rõ ràng. Ly hôn làm sao được? Con làm thế có nghĩ cho Đa Đa không?”  

 

Sắc mặt bố mẹ chồng càng khó coi hơn:  

 

“Gia Thanh, bao năm nay, chúng ta chưa từng can thiệp vào chuyện của các con.  

 

Nhưng nếu con đòi ly hôn, lại còn muốn đưa Đa Đa đi, thì chúng ta tuyệt đối không đồng ý!”  

 

Tôi cúi đầu, không nói gì.  

 

Bên cạnh, có một bàn tay đưa đến một chiếc khăn giấy:  

 

“Mẹ, mẹ lau nước mắt trước đi.”  

 

Tôi ngẩng lên nhìn, con trai 16 tuổi của tôi đang yên lặng nhìn tôi.  

 

Trong mắt nó có sự thất vọng và khó hiểu, đôi mắt cũng đỏ hoe.  

 

Tôi cảm xúc lẫn lộn, muốn mở miệng giải thích lý do ly hôn, nhưng lời đến miệng lại không thốt ra nổi.  

 

Liệu nó có hiểu được không?  

 

Những thất vọng và đau khổ trong hôn nhân, như một khối u nghẹn trong cổ họng.  

 

Ngày qua ngày, năm qua năm, từng chút từng chút chất chồng.  

 

Đến một ngày, mọi thứ sụp đổ trong im lặng.  

 

Tôi quyết định không nói gì nữa.  

 

Nhưng tôi cũng không muốn bị những người thân ở đây xét xử, dùng tình thân để ép tôi thay đổi quyết định.  

 

“Đa Đa, mẹ muốn ra ngoài một lát. Con ở lại ăn cơm với ông bà được không?”  

 

Đôi mắt con trai đầy lo lắng, nhưng nó vẫn ngoan ngoãn gật đầu.  

 

Thậm chí khi mẹ tôi cố ngăn cản tôi đứng dậy, nó còn nói đỡ cho tôi:  

 

“Mẹ con đang không vui. Ngoại, để mẹ ra ngoài một mình yên tĩnh chút đi.”  

 

Yêu Trịnh Thanh không có bất kỳ hành động nào, chỉ ngồi im lặng, khuôn mặt lạnh tanh.  

 

Có lẽ anh ta nghĩ rằng, với áp lực từ người lớn và sự ràng buộc của con trai, việc ly hôn của tôi chỉ là lời nói gió thoảng.  

 

Đáng tiếc, anh ta sẽ phải thất vọng.  

 

3

 

Tôi bước đi vô định.

 

Đứng giữa con phố đi bộ nhộn nhịp của trung tâm thành phố, dòng người qua lại đông đúc, hầu hết gương mặt đều rạng rỡ nụ cười.

 

Thêm cả thời tiết hôm nay trong lành, tâm trạng tôi cũng dễ chịu hơn đôi chút.

 

Tôi tùy ý bước vào một cửa hàng tiện lợi, mua một nắm cơm cuộn rồi ngồi xuống ăn.

 

Thực ra, ở nhà hàng vừa nãy tôi chẳng ăn được mấy miếng.

 

Bất chợt, tôi nhớ đến nhiều năm trước, khi tôi và Yêu Trịnh Thanh dẫn Đa Đa đi Nhật chơi và cãi nhau ngay trước cửa hàng tiện lợi.

 

Hôm đó, máy bay bị trễ chuyến, đến khi chúng tôi tới khách sạn thì đã hơn 7 giờ tối.

 

Tôi và Đa Đa đều đói bụng.

 

Yêu Trịnh Thanh phấn khích nói muốn dẫn chúng tôi tới một quán rượu nổi tiếng địa phương.

 

Chúng tôi đi theo anh ta.

 

Nhưng nơi đất khách quê người, chúng tôi loanh quanh tìm mất hơn một tiếng mà chẳng thấy đâu.

 

Đa Đa lúc đó mới 6 tuổi, thằng bé đói quá khóc òa lên, còn tôi thì bụng bắt đầu đau âm ỉ.

 

Tôi vội kéo lão Yêu lại:  

 

“Đa Đa và em đều đói rồi. Bên cạnh có một cửa hàng tiện lợi, em dẫn thằng bé vào mua chút gì ăn lót dạ, rồi sẽ đi tiếp với anh.”

 

Lão Yêu lúc ấy đang chăm chú nhìn vào bản đồ trên điện thoại, chẳng thèm đáp lời tôi.

 

Khi tôi mua được ít đồ ăn bước ra, anh ta đã nổi giận đùng đùng:  

 

“Chỉ cách 500 mét nữa thôi. Cô không đợi được à?”

 

Tôi bực bội đáp lại:  

 

“Nửa tiếng trước anh cũng nói thế.”

 

Anh ta hậm hực bước nhanh về phía trước, chẳng màng tôi và Đa Đa có theo kịp không.

 

Lần này, bản đồ chỉ đúng thật.

 

Chúng tôi tìm thấy quán ăn chỉ sau 5 phút.

 

Nhưng nỗi tủi thân của tôi và cơn giận của lão Yêu vẫn chưa được nguôi ngoai.

 

Trong quán Nhật, chúng tôi chẳng nói với nhau câu nào, chỉ lặng lẽ ăn những món ăn tinh tế.

 

Hương vị thực sự rất ngon, nhưng tôi chẳng nuốt nổi.

 

Sưu Tầm, 07/01/2025 20:59:01

Lượt xem: 2

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện