Ông nhận lấy chai rượu từ tay Hứa Yểu, rót đầy hai ly. Một ly đưa lên môi uống cạn, ly còn lại ông từ từ đổ xuống mặt đất, để dòng rượu hòa vào đất mẹ.
“Rượu ngon. Kiến Bình thích uống rượu. Chắc chắn cậu ấy sẽ thích…”
Thôi Quốc Cường vừa nói vừa nhấp thêm một ngụm, ánh mắt đăm đăm nhìn nấm mộ. Hứa Yểu cùng những người trẻ trong đoàn không nói gì, chỉ im lặng đặt những trái cây đã chuẩn bị sẵn trước mộ.
Hứa Yểu rút từ túi ra một xấp ảnh, nhẹ nhàng nói:
“Ông Tôn, đây là những hình ảnh của thời đại hiện tại. Cháu hy vọng ông xem xong có thể yên tâm.”
Những bức ảnh lần lượt được đưa ra: nào là hình ảnh các tòa nhà cao tầng sừng sững giữa thành phố nhộn nhịp, những cây cầu vượt dài nối liền hai bờ sông rộng, hình ảnh danh lam thắng cảnh từ khắp nơi, hay thậm chí là những siêu vũ khí hiện đại. Đây đều là những bức ảnh do cư dân mạng gửi tặng, được chọn lọc kỹ càng để gửi gắm lòng kính trọng tới người đã khuất.
Thôi Quốc Cường cầm lấy một bức ảnh, mỉm cười, giọng nói phảng phất niềm tự hào:
“Kiến Bình, chú nhìn thấy chưa? Thời đại chúng ta bây giờ thật sự rất tốt.”
Ông nâng ly rượu, kể tiếp, giọng bỗng rộn ràng như nói với một người đang ngồi đối diện:
“Chú còn nhớ hồi đó hai anh em mình dạy chữ cho đồng đội không? Giờ thì khác rồi, đất nước không còn ai mù chữ nữa. Trẻ con đều được học hành đàng hoàng. Chín năm giáo dục bắt buộc, quốc gia bồi dưỡng được rất nhiều người tài giỏi!”
Ông dừng lại, nhìn thêm một tấm ảnh chụp chiếc máy bay khổng lồ, cười rạng rỡ:
“Giao thông bây giờ cũng siêu hiện đại, chú biết không? Tôi vừa được ngồi máy bay đấy, không phải một mà là hai lần! Chiếc máy bay lớn lắm, bay trên trời mà êm như ru. Lúc ngồi trên đó, tôi chỉ nghĩ giá như chú cũng được thử một lần…”
Giọng ông chợt nghẹn lại, ánh mắt dừng trên nấm mộ xanh rêu. Bàn tay run rẩy đặt nhẹ lên lớp cỏ vừa nhổ sạch, ông khẽ nói:
“Đồng đội à, chúng ta đã cùng nhau trải qua biết bao gian khổ. Giờ tôi được thấy thời đại này tốt đẹp thế nào, nhưng chú thì…”
“Đồng đội……”
Bọn họ đứng đợi trước mộ lâu đến khi trời gần tối, Thôi Quốc Cường mới lảo đảo đứng dậy. Mặc dù có sự giúp đỡ từ mọi người, ông vẫn từ chối, một mình cúi xuống, nhặt một nắm đất nhỏ từ dưới mộ, rồi nhẹ nhàng cho vào tấm vải đỏ mà ông từng dùng để bọc huân chương.
“Đi thôi,” Thôi Quốc Cường nói khàn khàn, ánh mắt vẫn không rời mộ của Tôn Kiến Bình, như thể ông không muốn rời xa đồng đội cũ.
Họ đi được vài bước, nhưng rồi Thôi Quốc Cường bất ngờ dừng lại. Nhìn về phía những đồ cúng trước mộ, ông quay lại nói với Hứa Yểu:
“Yểu Yểu, mang đồ cúng về ăn đi. Kiến Bình đã nhận được tấm lòng của mấy đứa rồi.”