Người thời trước luôn có quan niệm rằng không nên lãng phí, và đó là nguyên tắc sống của Thôi Quốc Cường.
Hứa Yểu gật đầu và cùng những người khác thu dọn tất cả hoa quả mang về, chỉ để lại một bó hoa tươi và một tấm ảnh chụp.
Khi Thôi Quốc Cường tảo mộ trở về, nhiều cư dân mạng nhìn vào những bức ảnh chụp và cảm nhận được nỗi cô đơn của ông, nhưng họ cũng mừng là sức khỏe ông vẫn tốt.
[Thế hệ trước kiên cường hơn chúng ta, có những chuyện con người nhất định phải kiên cường đối mặt.]
[Ông Thôi yên tâm, sau này không chỉ mình ông quét mộ cho ông Tôn, cháu cũng sẽ đi.]
[Tôi mãi mãi biết ơn những liệt sĩ đã hy sinh vì chúng ta. Cuộc sống tốt đẹp hiện tại phải trân trọng những gì khó khăn mới có được.]
[Những giọt nước mắt của tôi gần đây đều vì ông Thôi. Là một học sinh cấp ba, tôi không biết mình có thể làm gì, nhưng tôi sẽ học tập thật tốt. Đây là cách tốt nhất tôi có thể đáp lại.]
Nhiều cư dân mạng đã để lại những bình luận đầy cảm động, và một số người còn hẹn nhau đến thăm mộ của ông Tôn Kiến Bình vào những dịp lễ. Ông Tôn không có con cháu, nhưng có hàng nghìn người Trung Quốc sẽ luôn coi ông như một người cha, một người anh hùng. Và mỗi dịp lễ Thanh Minh, trước mộ Tôn Kiến Bình, sẽ luôn có cây nhang cao ngát hương.
Khi đã gần về đến Kinh Thị, Thôi Quốc Cường ngại ngùng hỏi Hứa Yểu:
“Yểu Yểu, cháu có thể đưa ông về Kinh Thị lần nữa không?”
Ông đã nhận ra rằng Hứa Yểu chính là người chủ của tứ hợp viện mà ông đang sống. Cô không chỉ tích cực tham gia các hoạt động cứu hộ, mà còn là người đầu tư vào chương trình “Nắm tay lúc tuổi già”, giúp ông thực hiện được ước mơ.
Mặc dù có chút ngại ngùng vì làm phiền, nhưng Thôi Quốc Cường vẫn hỏi.
Hứa Yểu nhìn ông, hiểu ngay tâm ý của ông, nở một nụ cười nhẹ và gật đầu:
“Vâng, cháu cũng muốn đi.”
Cô liền bảo Hạ Phàm đi chuẩn bị lộ trình và chuẩn bị xuất phát về Kinh Thị.
Trên chuyến bay, Thôi Quốc Cường ngồi bên cửa sổ, ôm chặt tấm vải đỏ chứa nắm đất của Tôn Kiến Bình, nhìn ra ngoài cửa sổ và lẩm bẩm:
“Kiến Bình, chú xem, chú cũng được ngồi máy bay rồi. Đây là chiếc máy bay tốt nhất.”
“Chúng ta sắp đến Kinh Thị rồi. Chú vẫn chưa đến Kinh Thị phải không? Chúng ta cùng đi.”
Chuyến bay rất nhanh đã đến Kinh Thị. Hứa Yểu dẫn Thôi Quốc Cường đến tứ hợp viện nơi ông đang sống, và mọi người ở lại vài phòng trống trong đó.
Vào ba giờ sáng, khi đồng hồ báo thức của Hứa Yểu vẫn chưa vang lên, cô đã tự tỉnh dậy. Lẽ ra cô sẽ ngủ đến tận trưa, nhưng không hiểu sao hôm nay cô lại thức dậy sớm. Cơ thể cô phản ứng nhanh hơn suy nghĩ của đầu óc.
Cô không lâu sau đã thấy toàn bộ tứ hợp viện sáng bừng. Mọi người đang rửa mặt, chuẩn bị cùng ông Thôi đến quảng trường, nơi lễ thượng cờ sẽ diễn ra.
Dân cư xung quanh bắt đầu tập trung, nhưng tất cả đều tự giác giữ trật tự, mỗi người tìm cho mình một vị trí đẹp để tham gia lễ thượng cờ.
Có người nhận ra Hứa Yểu và Thôi Quốc Cường, nhưng không ai vội vã la hét hay xô đẩy. Chỉ có ánh mắt chạm nhau, và cả hai đều cười nhẹ rồi lại quay mắt về phía trước.
Trời vẫn còn tối, nhưng đội vệ quốc kỳ đã hành quân vào vị trí. Lễ thượng cờ bắt đầu trong sự trang nghiêm, giữa bao ánh mắt chăm chú.
Thôi Quốc Cường đứng nghiêm, đặt tấm vải đỏ chứa nắm đất Tôn Kiến Bình lên n.g.ự.c trái, và trong khoảnh khắc lá cờ Tổ quốc được kéo lên, ông giơ tay phải còn nguyên vẹn lên, cúi đầu chào, cùng mọi người hát quốc ca.
Khi đám đông bắt đầu giải tán, Thôi Quốc Cường nhìn lá cờ tổ quốc tung bay trong gió, lấy tấm vải đỏ từ trong túi áo ngực, cười nói với Tôn Kiến Bình:
“Kiến Bình, hai anh em chúng ta đều ở đây, cùng tham gia lễ thượng cờ.”
“Chú chưa bao giờ đến Kinh Thị, chưa bao giờ nhìn thấy lễ thượng cờ, nhưng chú vẫn là anh hùng trong lòng mọi người.”
Ông mỉm cười, lòng tự hào dâng lên, dù không còn đồng đội bên cạnh, nhưng tâm nguyện của họ đã thực hiện được. Đất nước hòa bình, nhân dân được bình an, và họ – những người lính – đã góp phần tạo nên điều đó.
Giấc mơ của Thôi Quốc Cường, đã được hoàn thành.