Hứa Yểu nhìn ông với ánh mắt tiếc nuối, rồi nhẹ nhàng gật đầu:
“Vâng… đúng vậy.”
Nghe được câu trả lời, Thôi Quốc Cường lặng người. Một lát sau, ông bước lên trước cả đoàn, giọng nói cố tỏ vẻ thoải mái:
“Ai mà chẳng phải chết, đúng không? Già như tôi rồi cũng chẳng còn bao lâu nữa đâu.”
Dù nói vậy, nhưng bước chân ông càng lúc càng nhanh, như muốn mau chóng đối diện sự thật. Cuối cùng, ông gần như chạy dọc con đường mòn, vượt lên trước tất cả.
Trước mặt ông xuất hiện vài người trẻ, nam có nữ có, đứng quanh một nấm mộ nhỏ. Không có bia mộ, chỉ có cỏ dại mọc um tùm che phủ.
Ánh mắt Thôi Quốc Cường nhòe đi. Ông nén hai hàng nước mắt, hỏi:
“Các cháu… là con cháu của Kiến Bình, phải không?”
Nhưng khi tất cả lắc đầu, Thôi Quốc Cường như không còn đứng vững. Ông quay sang nhìn Hứa Yểu, lòng thắt lại.
Dường như ông đã hiểu. Hứa Yểu đã tốn công đưa ông tới đây để gặp lại đồng đội cũ, nhưng trước mặt ông chỉ là một nấm mộ đơn độc. Ông cất tiếng cười chua chát, giọng nói khản đi vì xúc động:
“Thằng nhóc thích nói khoác này… Hồi đó đã bảo với tôi rằng chúng ta nhất định phải cùng nhau về nhà. Giờ tôi về rồi, còn chú ở đâu?”
Thôi Quốc Cường ngồi lặng trước nấm mộ của Tôn Kiến Bình, lòng nặng trĩu. Ông đã trở về, nhưng đồng đội năm xưa mãi mãi nằm lại nơi này.
Cảm giác áy náy, day dứt dâng lên, Thôi Quốc Cường không thể ngăn dòng nước mắt. Ông quỳ xuống, bàn tay run rẩy nhổ những đám cỏ dại mọc um tùm trên mộ. Lòng bàn tay bị cỏ sắc cọ rát, nhưng ông chẳng để tâm, chỉ một mực gỡ sạch từng cọng cỏ:
“Kiến Bình, tôi tìm được chú rồi. Hai người đồng đội chúng ta cuối cùng cũng gặp lại nhau.”
Giọng ông trầm lắng nhưng chứa chan tình cảm, mỗi lời như nặng ngàn cân. Ông vừa nhổ cỏ vừa lau nước mắt, nói tiếp:
“Cuối cùng tôi cũng biết chú ở đâu. Sau này, đến tiết Thanh Minh, năm nào tôi cũng sẽ tới tảo mộ cho chú. Hai anh em mình lại được thoải mái nói chuyện như hồi trước.”
Nhìn thấy Thôi Quốc Cường chăm chú làm sạch phần mộ, Hứa Yểu và mọi người đứng lặng im từ xa. Cô khẽ nói:
“Hai người đồng đội lâu ngày gặp lại, chắc chắn có rất nhiều điều muốn nói. Chúng ta để họ tự nhiên một chút.”
Cả đoàn người lùi lại vài chục mét, không ai dám làm gián đoạn giây phút thiêng liêng ấy. Thôi Quốc Cường ngồi trước nấm mộ, kể lể những câu chuyện xưa cũ. Giọng ông lúc rành rọt, lúc lại nghẹn ngào, cho đến khi không thể thốt nên lời, chỉ còn lại những tiếng nức nở đầy đau xót.
Một lát sau, Hứa Yểu bước tới gần, tay cầm một chai rượu trắng:
“Ông Thôi, ông có muốn uống một chén với ông Tôn không?”
Nghe vậy, Thôi Quốc Cường lau nước mắt, bàn tay lấm bùn vô tình làm khuôn mặt ông thêm nhòe nhoẹt. Ông gật đầu, giọng nghèn nghẹn nhưng dứt khoát:
“Uống, dù sao cũng phải uống mấy chén với cậu ấy.”