{{ msgSearch }}

301

Giải Nghệ Làm Chủ Nhà Trọ, Ta Bỗng Bạo Hồng

Miêu An Diệp 618 Chữ 20/01/2025 19:21:56

Hứa Yểu nhận ra ngay sắc mặt tái nhợt và sự bất an của ông cụ. Cô vội đến gần, quan tâm hỏi:

“Ông Thôi, ông sao vậy? Có thấy mệt ở đâu không?”

Ông cố nở nụ cười, xua tay:

“Không sao... chỉ là một giấc mơ thôi. Người lính từng ra chiến trường như ông, những giấc mơ như thế này là chuyện thường mà.”

Dù nghe ông nói vậy, Hứa Yểu vẫn không yên tâm. Cô quay sang Lục Dã, dặn dò:

“Liên hệ đội y tế ngay. Kiểm tra sức khỏe tổng quát cho ông đi.”

Hứa Yểu đã chuẩn bị kỹ càng cho chuyến đi đưa Thôi Quốc Cường gặp lại đồng đội cũ. Để đảm bảo sức khỏe cho ông, cô sắp xếp đội y tế đi cùng, phòng ngừa mọi tình huống bất ngờ có thể xảy ra.

Trong khi máy bay đang trên đường đến điểm hạ cánh, bác sĩ trưởng tiến hành kiểm tra sức khỏe tổng quát cho Thôi Quốc Cường. Sau khi hoàn tất, ông quay sang Hứa Yểu, nhẹ nhàng nói:

“Ông cụ chỉ bị mệt mỏi quá độ do thời gian này nghỉ ngơi không đủ. Chỉ cần tịnh dưỡng tốt sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng.”

Nghe vậy, Hứa Yểu thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, ánh mắt cô vô tình dừng lại ở tay trái đã mất của Thôi Quốc Cường. Cô hỏi bác sĩ:

“Vậy… tay trái của ông Thôi, liệu có cách nào để khắc phục không?”

Bác sĩ khẽ lắc đầu, tiếc nuối trả lời:

“Hiện tại, y học vẫn chưa có phương pháp hiệu quả để phục hồi những trường hợp như thế này.”

Hứa Yểu không khỏi chạnh lòng. Năm đó, để giữ được mạng sống cho Thôi Quốc Cường, các bác sĩ chỉ có thể cắt bỏ bàn tay trái bị thương nghiêm trọng.

Trong lòng cô chợt lóe lên một ý nghĩ. Cô nhớ rằng, trong một câu chuyện góc nào đó, có một bác sĩ đã đạt bước tiến lớn trong nghiên cứu, mang lại hy vọng mới cho những người khuyết tật. Ý nghĩ đó khiến cô kiên định hơn về mục tiêu của mình.

Đúng lúc này, Hạ Phạm bước tới, nhắc nhở:

“Cô Yểu, chúng ta chỉ còn khoảng mười lăm phút nữa là sẽ đến nơi.”

“Được rồi, cảm ơn cậu.” Hứa Yểu gật đầu, rồi quay sang nhìn Thôi Quốc Cường. Ông cụ đang chỉnh lại trang phục, dáng vẻ trầm ngâm như sắp bước vào một thời khắc trọng đại.

Sau khi hạ cánh, đoàn người của Hứa Yểu đưa Thôi Quốc Cường rời khỏi máy bay. Dọc đường đi, rất đông cư dân mạng đã tự tập trung lại, kiên nhẫn đứng chờ để chào đón người lính già. Những tiếng vỗ tay và ánh mắt kính trọng của họ làm ông cụ không khỏi xúc động, nhưng cảm giác bất an trong lòng ông lại ngày càng lớn.

Nỗi lo âu ấy càng rõ ràng hơn khi xe dừng lại, và đoàn người bắt đầu đi sâu vào một ngọn núi. Con đường nhỏ hẹp, chỉ vừa đủ cho một người đi, hai bên là cỏ cây rậm rạp, âm u.

Bước chân Thôi Quốc Cường chậm lại, ông cười gượng, nói với Hứa Yểu:

“Đã bảo mà, thằng nhóc Kiến Bình này vừa nhút nhát vừa thật thà, lại hay mạnh miệng. Lúc trước nó bảo sống trong thị trấn, hóa ra lại ở trên núi thế này.”

Nói đến đây, giọng ông khựng lại. Ánh mắt nhìn quanh càng thêm hoài nghi. Đột nhiên, ông dừng bước, dùng tay che mặt như để kìm nén cảm xúc rồi khẽ hỏi:

“Yểu Yểu… nói thật cho ông biết. Có phải… Kiến Bình không còn nữa đúng không?”

 

Sưu Tầm, 20/01/2025 19:21:56

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện