{{ msgSearch }}

Chương 5

đăng Hoa Tiếu_nữ Tử Cô độc Vào Kinh Trả Thù Cho Cả Gia đình

Thiên Sơn Trà Khách 1837 Chữ 20/01/2025 19:21:35

Lục Đồng đi theo người hầu của phủ họ Kha bước vào cổng chính, Ngân Tranh ở lại bên ngoài.

Vừa bước vào, đối diện là một đài hoa mẫu đơn. Khu vườn của nhà họ Kha rất rộng, hoa đang nở rộ, vừa bước vào đã như lạc vào giữa rừng hoa, cả sân tràn ngập hương thơm.

Lục Đồng cụp mắt xuống.

Lục Nhu bị dị ứng với phấn hoa, mỗi khi đến gần hoa tươi, mặt và cả người sẽ đều nổi mẩn đỏ. Trong nhà họ Lục chưa từng thấy bóng dáng một bông hoa nào. Đáng tiếc là Lục Nhu lại rất thích hoa, mẹ nàng đành phải dùng vải vụn kết thành nhiều bông hoa giả cắm trong bình sứ để trang trí chút màu sắc.

Nhưng dường như nhà họ Kha không có nỗi lo này, trăm hoa đua nở, muôn sắc khoe tươi.

Khi đến chính đường, trên ghế gỗ hoa lê là một phụ nữ lớn tuổi, khuôn mặt dài, đuôi mắt nhọn và xệ xuống, môi mỏng tô đầy son. Bà ta mặc áo dài thân màu đỏ vải lệ chi thêu hoa văn dây leo nho, bên tai đeo bông tai vàng hình bầu rượu nặng trĩu, ăn mặc vô cùng phú quý, thoạt nhìn có vẻ hơi khắc nghiệt.

Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.

Chỉ trong chốc lát, Lục Đồng khẽ cúi chào Kha lão phu nhân: "Tiểu nữ Vương Anh Anh xin ra mắt lão phu nhân."

Kha lão phu nhân không nói gì, chỉ cao ngạo đánh giá Lục Đồng.

Đây là một cô gái trẻ, mặc chiếc áo vải gai màu nâu nhạt đã giặt bạc màu, khuỷu tay có một miếng vá không đáng chú ý, trông rất nghèo nàn. Ánh mắt Kha lão phu nhân dừng lại trên tấm khăn trắng che mặt của Lục Đồng, khẽ nhíu mày hỏi: "Đeo mạng che mặt làm gì?"

"Anh Anh trên đường đến kinh thành bị bệnh cấp tính, mặt vẫn còn nổi mẩn đỏ chưa hết." - Lục Đồng nhẹ nhàng đáp: "Không dám làm ô uế mắt lão phu nhân."

Kha lão phu nhân nhìn phần cổ lộ ra của Lục Đồng, quả nhiên có dấu vết nổi mẩn đỏ, trong lòng khẽ động, vẫy tay: "Vậy ngươi đứng xa ra một chút.", Giọng điệu không hề khách sáo.

Lục Đồng vâng lời lùi ra xa hai bước.

Bên cạnh, Lý ma ma nở nụ cười, vừa xoa vai cho Kha lão phu nhân vừa hỏi Lục Đồng: "Anh Anh cô nương là người ở đâu?"

Lục Đồng đáp: "Tiểu nữ là người Tô Nam."

"Tô Nam?" - Kha lão phu nhân đánh giá nàng một lượt, "Chưa từng nghe họ Lục có họ hàng gì ở Tô Nam cả."

"Mẹ của Nhu tỷ tỷ là dì ruột của Anh Anh, thuở nhỏ Anh Anh đã theo cha mẹ đến Tô Nam. Năm đó mẹ yếu, cha bệnh nặng, dì từng nói sẽ đối xử với Anh Anh như con đẻ, nếu sau này gặp khó khăn, cứ đến huyện Thường Vũ xin giúp đỡ.". Nói đến đây, giọng Lục Đồng vừa đúng mức mang theo một chút bi thương, "Hiện giờ cha mẹ đã mất, Anh Anh vất vả đến được Thường Vũ mới biết dì đã..."

Kha lão phu nhân trong lòng thở phào, đúng như Lý ma ma đã nói, Vương Anh Anh này chỉ là kẻ sa cơ đến xin ăn. Chắc là muốn lừa ít bạc ở đây.

Nghĩ đến đây, bà cũng hết kiên nhẫn, bèn nói: "Ngươi đã đến tìm họ Lục, vậy chắc cũng biết Lục thị đã qua đời vì bệnh, nhà họ Kha hiện giờ không có người này. Huống hồ,..." bà cười nhạt nói: "Ngươi nói họ Lục thân thiết với ngươi như chị em, nhưng trước đây chưa từng nghe họ Lục nhắc đến người như vậy, ai biết ngươi nói thật hay giả?"

"Lão phu nhân không cần lo lắng, Anh Anh từng ở huyện Thường Vũ một thời gian, láng giềng xung quanh đều biết. Lão phu nhân có thể sai người đến huyện Thường Vũ hỏi thăm, hỏi một câu là biết thật giả."

Kha lão phu nhân nghẹn lời, Lý ma ma lập tức lên tiếng: "Cô nương, cố phu nhân đã mất, dù cô nương muốn đến nương tựa, nhưng hiện nay đại gia đã cưới tân phụ, duyên vợ chồng với Lục thị đã hết. Một cô gái chưa lấy chồng ở lại nhà họ Kha, chuyện này không rõ ràng, truyền ra ngoài, cũng làm tổn hại đến danh tiết của cô nương." Bà ta tự cho rằng những lời này nói rất có lý, cô gái nào chẳng để ý đến danh tiết? Dù muốn xin ăn cũng phải cân nhắc xem có đáng hay không.

Ánh mắt Lục Đồng khẽ lóe.

Tân phụ...

Lục Nhu mới mất một năm, Kha Thừa Hưng đã tái hôn.

Những ngón tay nàng giấu trong tay áo khẽ nắm chặt, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười dịu dàng: "Anh Anh tự biết thân phận khó xử, tất nhiên không dám ở lại nhà họ Kha. Vừa rồi đã nói với tiểu ca coi cổng, lần này đến là để lấy lại của hồi môn của tỷ tỷ."

Lời này vừa nói ra, trong phòng im lặng một lúc.

Hồi lâu, Kha lão phu nhân chậm rãi lên tiếng: "Ngươi nói cái gì?"

Dường như không nhìn thấy ánh mắt dữ tợn của bà ta, Lục Đồng nhỏ nhẹ lên tiếng: "Dì từng muốn nhận Anh Anh làm con nuôi, Anh Anh cũng coi như nửa người nhà họ Lục. Đại gia đã đoạn tuyệt duyên phu thê với tỷ tỷ, đã thành người dưng. Tỷ tỷ lại chưa sinh con, của hồi môn, tự nhiên phải trả lại cho nhà họ Lục, Anh Anh có thể thay mặt nhận."

"Từ xưa giờ vẫn thế, vợ mất, nhà chồng phải trả lại của hồi môn cho người đã khuất.". Lục Đồng ngước mắt, giả vờ ngạc nhiên, "Gia nghiệp nhà họ Kha như vậy, không lẽ tiếc chút của hồi môn của tỷ tỷ sao?"

Giọng nàng không nhanh không chậm, dáng vẻ ôn nhu, nhưng như một gáo dầu sôi đổ xuống, lập tức khơi dậy cơn giận của Kha lão phu nhân.

Kha lão phu nhân đập bàn một cái: "Của hồi môn? Nó có của hồi môn gì? Chỉ là con gái một thư sinh nghèo, được gả vào nhà ta đã là phúc phận của nó rồi! Nếu không phải con ta thích, nhà họ Kha ta sao phải kết thông gia như vậy, để người xung quanh cười chê! Chỉ là có một khuôn mặt yêu tinh, nếu không phải..."

Lý ma ma bên cạnh ho một tiếng.

Kha lão phu nhân đột nhiên im bặt, đối diện với ánh mắt của Lục Đồng, bỗng cười lạnh: "Ngươi miệng lưỡi nói thân thiết với tỷ tỷ, sao không đi hỏi thăm xem, tỷ tỷ ngươi là thứ gì?"

Lục Đồng bình tĩnh nhìn bà ta.

"Lục thị vào nhà họ Kha ta, không giữ được nữ tắc. Nó cậy có chút nhan sắc, công khai quyến rũ công tử phủ Thái sư Kỳ trong tiệm. Cũng không biết tự lượng sức mình, biểu thiếu gia Kỳ làm sao thèm nhìn đến loại đàn bà như nó. Tự nó không biết xấu hổ, bị Thái sư công tử từ chối, bộ dạng quần áo xộc xệch mà chạy ra, sau khi chuyện qua mới biết không còn mặt mũi, tự mình chịu không nổi, nhảy xuống ao tự vẫn, còn làm nhà họ Kha ta thành trò cười của kinh thành!

Nói đến đây, bà ta càng thêm kích động: "Nhà họ Lục không có ai tốt đẹp cả. Đệ đệ của nó cũng là kẻ không an phận, vào kinh thành liền bị nha môn bắt giữ, vừa trộm cắp vừa gian dâm. Nói gì là môn đệ thư hương, mà cả nhà toàn là đồ trộm cắp gái điếm, không có ai là thứ tốt! Chết là đáng!"

Kha lão phu nhân chỉ ra đài hoa mẫu đơn bên ngoài: "Nếu không phải nó nhảy xuống ao, làm ô uế phong thủy nhà mới của ta, ta đâu phải tốn nhiều bạc lấp ao trồng mẫu đơn. Tiếc cho cả ao sen hồng mới nở của ta..." Bà lại chỉ vào Lục Đồng, giọng còn mang theo vài phần the thé, "Ngươi muốn tìm của hồi môn, đi tìm tỷ tỷ ngươi mà đòi, Lục thị hai tay trắng vào cửa, nhà họ Kha ta nuôi ăn mặc đã là nhân từ lắm rồi, ngươi có kiện đến nha môn, ta cũng không sợ. Xem quan lão gia tin bọn nam trộm nữ đĩ các ngươi, hay tin nhà họ Kha chúng ta!"

Người đàn bà nói một hơi xong, n.g.ự.c phập phồng dữ dội, Lý ma ma vội tiến lên vỗ lưng giúp bà thuận khí. Bà lại uống hai ngụm trà thơm, mới hoàn hồn, trợn mắt nhìn Lục Đồng nói: "Ngươi còn muốn làm gì? Còn không mau đi? Định ở lì nhà họ Kha ta sao?"

Lục Đồng cúi mắt: "Anh Anh đã hiểu.", rồi xoay người đi ra ngoài đại sảnh.

Có lẽ tiếng ồn ào bên này quá lớn, Lục Đồng vừa ra đến đại sảnh, đã đụng phải một thiếu phụ trẻ đi ngược chiều. Thiếu phụ này có khuôn mặt hạt dẻ xinh đẹp, phấn son tô trắng, lông mày vẽ nhọn và cong lên, mặc một chiếc váy mã diện màu lục lam, trông có vài phần sắc sảo. Giọng nói của nàng ta cũng hơi cao, ánh mắt nghi ngờ đảo qua người Lục Đồng, rồi nhìn vào trong sảnh: "Mẫu thân, đây là..."

Mẫu thân...

Lục Đồng trong lòng khẽ động, Kha lão phu nhân chỉ có một người con trai là Kha Thừa Hưng, vậy người thiếu phụ này... chính là tân phu nhân mà Kha Thừa Hưng mới cưới.

Kha lão phu nhân ho nhẹ một tiếng: "Một người họ hàng xa thôi."

Ánh mắt Lục Đồng dừng lại trên cây trâm cài tóc của thiếu phụ trong chốc lát, rồi nhanh chóng dời đi, không còn để ý đến phía sau nữa, quay đầu bước ra khỏi cửa sảnh.

Bên ngoài phủ họ Kha, Ngân Tranh đang lo lắng đi đi lại lại, thấy Lục Đồng từ trong đi ra, vội vàng đón lên phía trước hỏi: "Cô nương, thế nào rồi?"

Lục Đồng không nói gì, chỉ thúc giục: "Đi thôi."

Ngân Tranh không hiểu chuyện gì, liếc nhìn cổng phủ họ Kha một cái, rồi vội vàng theo Lục Đồng rời đi.

Đến khi đi qua con hẻm dưới Phong Nhạc Lâu, Lục Đồng đột nhiên dừng bước, một tay giật tấm khăn trắng trên mặt xuống, để lộ khuôn mặt đầy nốt mẩn đỏ.

"Cô nương,..." - Ngân Tranh quan sát vẻ mặt của nàng, "...hay là tìm người hỏi thêm..."

"Không cần hỏi nữa." - Lục Đồng lạnh lùng lên tiếng, "Tỷ tỷ của ta là bị hại chết."

Sưu Tầm, 20/01/2025 19:21:35

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện