Khi hai người trở về quán trọ, trời đã gần tối.
Ngân Tranh xuống lầu lấy nước nóng, Lục Đồng ngồi trước bàn dài, thẫn thờ.
Ở góc bàn dài sát tường trong phòng đặt một bình phong gỗ. Trên đó vẽ một bức tranh thủy mặc cảnh sân vườn hoàng hôn mùa thu. Lục Đồng nhìn chăm chú vào bình phong, dần dần đưa tay, vuốt theo những cành hoa mộc cẩn đang nở rộ trong tranh.
Hôm nay, trên mái tóc của tân phu nhân nhà họ Kha cũng cài một chiếc trâm bạc hình hoa mộc cẩn.
Gương mặt của Lục Nhu thoáng hiện trong tâm trí Lục Đồng.
Nhà họ Lục có ba người con, Lục Nhu dịu dàng rạng rỡ, Lục Khiêm thông minh cứng đầu, còn nàng là út, tuy cha miệng nói nghiêm khắc, nhưng thực tế luôn cưng chiều nàng.
Gia đình nàng tuy nghèo, nhưng cũng không đến nỗi phải lo thiếu ăn thiếu mặc. Lục Nhu lớn hơn Lục Đồng vài tuổi, khi Lục Đồng còn là cô bé ngây thơ, Lục Nhu đã trổ mã, là một cô nương xinh đẹp lộng lẫy.
Mẹ lấy từ hộp của hồi môn ra một chiếc trâm bạc đính đá hình hoa mộc cẩn, cài lên búi tóc của Lục Nhu, rồi chọn cho nàng một chiếc váy dài màu ngọc lam để mặc, hi vọng trong hội thưởng xuân bên sông Lâm Phương, con gái mình sẽ là người đẹp nhất.
Lục Đồng nhìn tỷ tỷ khác hẳn ngày thường, kéo kéo vạt áo mẹ, chỉ vào trâm hoa mộc cẩn trên đầu Lục Nhu: "Mẹ ơi, con cũng muốn cái đó."
"Cái này không được." - Mẹ cười nói: "Con còn nhỏ, chưa cần dùng. Đợi Đồng Đồng của mẹ lớn, mẹ sẽ chọn cái khác cho con."
Lúc đó nàng còn nhỏ, ỷ được cưng chiều trong nhà nên không sợ hãi gì, cứ nằng nặc đòi: "Con chỉ muốn cái của tỷ ấy!"
Cho đến khi cha bước vào phòng, thấy nàng làm rầm như vậy, nhất thời tức giận, phạt nàng không được đi hội thưởng hoa, ở nhà chép sách một trăm lần.
Nàng một mình ở nhà, vừa khóc vừa chép sách, đến trưa, bụng đói, định ra bếp lấy bánh mỏng còn thừa, bỗng ngửi thấy mùi thơm lạ.
Lục Nhu từ ngoài cửa bước vào, tay còn cầm gói giấy dầu đựng gà quay, váy mới dính chút bùn cát bên sông, trán lấm tấm mồ hôi.
Nàng ngạc nhiên: "Sao tỷ về rồi?"
Lục Nhu véo má nàng: "Ta không về sớm, mắt muội sẽ sưng to như hạt đào mất." Rồi nàng mở gói giấy ra, xé một cái đùi gà to nhất đưa đến miệng Lục Đồng, "Đồ khóc nhè, mau ăn đi."
"Không phải mẹ nói hôm nay định cho tỷ xem mắt phu quân tương lai sao?". Lục Đồng bị nhét đầy mồm dầu mỡ, hỏi ngập ngừng. Huyện Thường Vũ quá nhỏ, hàng xóm phần lớn quen biết nhau, người thời ấy thường nhân dịp hội thưởng xuân, sớm bắt đầu xem mắt rể hoặc dâu tương lai.
Mặt Lục Nhu đỏ lên, chỉ nói: "Muội còn nhỏ, biết gì chứ." Dừng một lúc, nàng ấy lại cười nói, "Phu quân sao quan trọng bằng muội muội của ta được."
Nghe được câu nói đó, trong lòng Lục Đồng liền đắc ý vô cùng.
Lục Nhu lại sờ trâm hoa trên đầu: "Đợi đến tối, sau khi mẹ ngủ, ta sẽ đưa trâm hoa này cho muội, muội cất đi đừng để mẹ biết. Một cái trâm hoa thôi mà cũng đáng để muội khóc lóc om sòm lên như thế."
Lục Đồng đang ăn gà quay của Lục Nhu, người có ơn khó từ chối, nhìn lại trâm hoa mộc cẩn ấy, đeo trên đầu Lục Nhu trông đẹp lạ thường, bèn nói: "Thôi, tỷ cứ giữ hộ ta đã, sau này có ngày ta sẽ đến đòi tỷ."
Lục Nhu suýt bị nàng chọc cười, đùa với nàng: "Vậy muội phải nhanh lên, không thì sau này ta lấy chồng rồi, muội có muốn đòi cũng không được."
Nghe câu này, không hiểu sao Lục Đồng hơi không vui, cố ý lấy tay dính dầu mỡ quệt lên mặt Lục Nhu: "Tỷ lấy chồng ở đâu, ta theo đến đó, dù sao tỷ cũng là tỷ tỷ của ta!"
Kẽo kẹt——
Cửa bị đẩy ra, Ngân Tranh bưng chậu nước bước vào.
Lục Đồng ngẩng mắt lên, chóp mũi dường như vẫn còn vương mùi hương vải thiều dịu dàng trên người tỷ tỷ, vậy mà chớp mắt một cái, trước mặt chỉ còn bức bình phong lạnh lẽo.
Ngân Tranh bưng chậu nước đặt lên bàn, quay người đóng cửa. Lục Đồng cầm khăn lên, từ từ lau những vết đỏ trang điểm trên mặt.
Ngân Tranh cẩn thận hỏi: "Cô nương, hôm nay người nói đại tiểu thư bị nhà họ Kha hại c.h.ế.t sao?"
Lục Đồng im lặng một lúc mới mở miệng: "Khi chúng ta ở huyện Thường Vũ, hàng xóm nói nhà họ Lục nhận được tin báo tử từ kinh thành là lúc nào?"
Ngân Tranh suy nghĩ một lúc: "Là tháng ba."
Lục Đồng bình tĩnh nói: "Đúng vậy. Nhưng hôm nay người nhà họ Kha lại nói, Lục Nhu c.h.ế.t vào mùa hè."
Ngân Tranh giật mình, kinh ngạc nhìn Lục Đồng.
Lục Đồng ánh mắt lạnh lẽo.
Hôm nay Kha lão phu nhân bị nàng chọc giận đến lỡ lời, nói ra "Nếu không phải nàng ta nhảy xuống ao, làm ô uế phong thủy nhà mới của ta, ta đâu cần tốn nhiều bạc như vậy để lấp ao trồng mẫu đơn. Tiếc cho cả ao sen đỏ mới nở của ta...", lập tức khiến Lục Đồng sinh nghi.
Hoa sen sẽ không nở vào tháng ba, từ kinh thành đến huyện Thường Vũ dù đi chậm đến mấy, cũng chỉ mất hơn một tháng. Không thể nào hè năm trước Lục Nhu qua đời, mãi đến năm sau tin tức mới truyền đến huyện Thường Vũ. Hơn nữa, mùa hè trước đó Lục Nhu còn chưa vào kinh.
Hai tin tức này, một bên chắc chắn đang nói dối.
Lục Khiêm là nhận được tin Lục Nhu c.h.ế.t mới lên kinh thành, nếu lúc đó Lục Nhu còn sống, tại sao giờ người huyện Thường Vũ lại nói trong thư là tin báo tử của Lục Nhu? Phải chăng người nhà họ Kha sớm đã biết Lục Nhu sẽ chết?
Hay là, nhà họ Kha vốn định dùng tin Lục Nhu c.h.ế.t để đuổi người nhà họ Lục đi, không ngờ Lục Khiêm cứng đầu lại một mình đến Thịnh Kinh để tự mình dò hỏi tin tức.
Hoặc là, bức thư mà Lục Khiêm nhận được, vốn không phải là tin báo tử của Lục Nhu?
Sự thật mờ mịt khó đoán, lời của Kha lão phu nhân, Lục Đồng một chữ cũng không tin. Lục Nhu dụ dỗ công tử phủ Thích Thái sư không thành, nhưng nhà họ Kha lại được phủ Thích Thái sư ưu ái từ một năm trước, từ đó việc buôn bán đồ sứ phát đạt. Nhìn thế nào cũng quá trùng hợp.
Nàng phải ở lại kinh thành, ở lại đây, điều tra xem Lục Nhu rốt cuộc đã gặp chuyện gì, tai họa của nhà họ Lục vì sao mà bắt đầu.
Còn có...
Nàng phải lấy lại chiếc trâm hoa mộc cẩn đang cài trên đầu tân phụ nhà họ Kha.
Vết đỏ cuối cùng cũng được lau sạch, Ngân Tranh nhìn gương mặt trắng tinh trong gương, do dự một lúc, vẫn mở miệng: "Nhưng cô nương, trước khi làm việc này, còn một chuyện phải nhắc nhở người."
Nàng thở dài: "Bạc của chúng ta sắp không đủ rồi."
...
Màn đêm buông xuống, trong phủ họ Kha đèn đuốc sáng trưng.
Kha Thừa Hưng vén rèm trúc, bước vào đại sảnh.
Nha hoàn bên cạnh Kha lão phu nhân thấy hắn, nụ cười đặc biệt kiều mị, gọi một tiếng "đại gia", rồi đứng một bên rót trà cho hắn.
Kha Thừa Hưng nay đã gần ba mươi. Khác với những thương nhân khác, ngũ quan của hắn sinh ra thanh tú, bảo dưỡng tốt, một thân trực quỷ lụa Hàng Châu màu mật hợp càng làm tôn thêm phong độ của hắn. Hiện nay việc buôn bán đồ sứ của nhà họ Kha làm ăn phát đạt, trong những bữa tiệc của hội thương nhân, hắn luôn là người nổi bật nhất, không biết bao nhiêu cô gái dạt về phía hắn.
Kha lão phu nhân cũng thấy nụ cười của nha hoàn, không khỏi nhíu mày, đuổi hết người hầu ra ngoài, lại liếc nhìn Kha Thừa Hưng đang ngồi trước bàn gặm hạt dẻ, nói: "Hôm nay con về muộn."
"Uống rượu mà." - Kha Thừa Hưng không để tâm.
"Mùi rượu nồng thế này, cẩn thận Tần thị lại náo loạn ầm ĩ."
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Kha Thừa Hưng nhạt đi vài phần. Tần thị là tân phụ hắn cưới, tính tình mạnh mẽ hung dữ, quản hắn rất chặt, thật sự rất khó chịu. Mỗi khi thế này, Kha Thừa Hưng lại có chút nhớ đến sự dịu dàng của người vợ quá cố.
Vừa mới nhớ đến tên Lục Nhu, Kha Thừa Hưng liền nghe Kha lão phu nhân mở miệng: "Hôm nay biểu muội của Lục thị đến."
Kha Thừa Hưng giật mình: "Biểu muội của Lục thị? Lục thị đâu có biểu muội nào?"
"Con cũng chưa từng nghe Lục thị nhắc đến sao?" - Lão phu nhân có chút nghi ngờ, kể lại những chuyện xảy ra ban ngày ở nhà họ Kha với con trai, rồi nói: "Ta thấy người này đến rất khả nghi. Sau đó cho người đi theo dõi, nhưng lại để mất dấu."
Kha Thừa Hưng suy nghĩ kỹ, lắc đầu: "Sau khi con cưới Lục thị, chưa từng nghe nàng nói có biểu muội nào. Chắc là kẻ lừa đảo đến kiếm chuyện thôi."
Vẻ mặt Kha lão phu nhân khẽ biến: "Không biết sao, trong lòng ta cứ thấy bất an. Chuyện của Lục thị khi xưa dù sao cũng không nên để con ra tay... Giờ cũng không thể phủi đi sạch sẽ."
Kha Thừa Hưng nghe vậy, cũng trở nên căng thẳng: "Mẹ, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Kha lão phu nhân khoát tay: "Ta đã cho người về huyện Thường Vũ dò tin, xem có người tên Vương Anh Anh không."
Bà ta nhìn chằm chằm vào chén trà trước mặt, giọng dần trở nên trầm xuống: "Nếu thật sự có gì không đúng, phía trên còn có người che chở, sợ gì chứ. Chỉ là một nhà họ Lục, cũng không thể gây nổi sóng gió gì đâu."