{{ msgSearch }}

Chương 91

Chồng Tôi Là Kẻ Thù

Đang Cập Nhật 892 Chữ 28/01/2025 00:32:35

Lương Tây Kinh đang định hồi âm thì Lương Hanh đang ăn sáng ở đối diện gõ mạnh xuống bàn: “Lúc ăn thì bỏ điện thoại xuống, công ty bận lắm à?”

 

Lương Tây Kinh không tiếp lời ông, anh nhắn cho Thi Hảo một câu trả lời đang ăn rồi đặt điện thoại xuống.

 

Lương Hanh nhìn anh chằm chằm một lúc mới hừ giọng rời tầm mắt sang chỗ khác.

 

Một lát sau, Lương Hanh hỏi anh: “Dạo gần đây cháu có liên lạc với Tĩnh Hà không?”

 

Lương Tây Kinh ăn xong bữa sáng, anh lau miệng rồi mới đáp: “Từ khi nào mà trí nhớ của ông lại trở nên giảm sút đến vậy?”

 

Sắc mặt Lương Hanh sững sờ, ông trừng mắt nhìn anh: “Cháu nói vậy là có ý gì?”

 

Vẻ mặt Lương Tây Kinh khá thờ ơ: “Những gì cháu nói trong điện thoại lần trước, chẳng lẽ ông đã quên rồi ạ?”

 

“Cháu…” Lương Hanh nhớ lại những lời đại nghịch bất đạo ấy của anh, ông bực mình nói: “Cháu cứ phải chọc ông tức c.h.ế.t mới được hả?”

 

Nghe thấy câu này, Lương Tây Kinh vẫn điềm nhiên như thường: “Cháu chưa bao giờ có suy nghĩ như vậy.”

 

Anh ngừng một lúc, trước khi Lương Hanh toan mắng anh lần nữa thì anh lại nói: “Cháu biết ông là vì muốn tốt cho cháu. Nhưng cháu cũng hy vọng ông có thể hiểu rõ rằng dưa hái xanh sẽ không ngọt*.”

 

*Dưa hái xanh sẽ không ngọt nghĩa là những chuyện cưỡng cầu, gượng ép sẽ không có kết quả tốt đẹp.

 

Lương Hanh bị anh chọc giận đến nỗi không biết nói sao cho phải.

 

Ông cụ có mấy lời chưa kịp nói cứ quanh quẩn bên môi, tới khi chuẩn bị nói ra thì bác Tôn lại lên tiếng trước: “Thời tiết hôm nay khá đẹp, nếu cậu chủ không đi làm, vậy cậu có muốn đi câu cá không?”

 

Đã một thời gian Lương Tây Kinh không trở về bên này, nghe thấy lời đề nghị của bác Tôn, anh đưa mắt nhìn ông cụ bướng bỉnh mà lẻ loi phía đối diện, đồng ý: “Được ạ.”

 

 

Thi Hảo vừa ra khỏi cửa là nhận được hình ảnh do Lương Tây Kinh gửi đến.

 

Cô ấn vào mở xem thử, tiếp đó nhướng mày vô cùng bất ngờ: [Cá anh câu được hả?]

 

Lương Tây Kinh rất thành thật: [Ông nội câu đấy.]

 

Anh không rành về kỹ thuật câu cá, Thi Hảo cũng biết điều đó.

 

Thi Hảo: [Biết ngay mà.]

 

Lương Tây Kinh chẳng lấy làm xấu hổ vì mình không câu được cá: [Còn em, đang làm gì thế?]

 

Thi Hảo: [Em chuẩn bị ra ngoài.]

 

Lương Tây Kinh: [Ừm?]

 

Thi Hảo: [Em ra ngoài đi dạo với Ôn Ỷ.]

 

Thi Hảo không có người bạn nào thân quen ở thành phố Giang, một người xem như bạn là Ôn Ỷ, còn một người bạn có quan hệ tốt với cô đã trở về quê nhà sau khi tốt nghiệp và cũng hiếm khi đến thành phố Giang. Lương Tây Kinh chưa từng gặp người này.

 

Thấy vậy, Lương Tây Kinh dặn dò cô: [Đi qua đường nhớ chú ý an toàn.]

 

Thi Hảo không nhịn được cười: [Em biết rồi.]

 

Cô có phải là con nít nữa đâu.

 

Hai người trò chuyện với nhau một lát.

 

Đoán được vị trí hiện tại của Thi Hảo, Lương Tây Kinh bảo cô nhìn đường sá rồi kết thúc cuộc trò chuyện giữa hai người.

 

Cất điện thoại vào, Thi Hảo ngẩng đầu nhìn áng mây bồng bềnh trôi dưới khoảng trời xanh ngắt.

 

Cô cầm lòng chẳng đặng, đôi môi cong lên mỉm cười.

 

Gặp mặt rồi ăn cơm với Ôn Ỷ xong, hai người đi dạo đến khu dân cư mà Thi Hảo ngắm trúng ở gần đó.

 

Ôn Ỷ khó hiểu: “Cậu không hẹn môi giới à?”

 

Thi Hảo lắc đầu: “Không có.”

 

Ôn Ỷ chớp mắt: “Vậy hôm nay chúng ta qua đây không vào khu dân cư hả?”

 

“Không vào.” Thi Hảo giải thích: “Trước tiên, chúng ta xem xét hoàn cảnh xung quanh cái đã, thấy ổn áp rồi hẵng liên hệ môi giới, sau đó mới đến khu dân cư xem nhà ở.”

 

Ôn Ỷ hơi hơi không hiểu cách làm việc của cô.

 

Thi Hảo nói: “Lần này tớ hành động có phần vội vàng, do người môi giới tớ quen lúc trước có khách hàng muốn xem nhà vào hôm nay, tuần sau mới đến lượt tớ.”

 

Ôn Ỷ: “Ồ, thế nên cậu muốn đến xem trước môi trường xung quanh xem thế nào phải không?”

 

“Ừm.” Thi Hảo nghiêm túc: “Nếu môi trường xung quanh không tốt, vậy cũng không cần vào trong xem tiếp.” 

 

Ôn Ỷ: “… Cậu nói cũng đúng.”

 

Hai người đi bộ về phía trước, dạo quanh ở mấy khu dân cư lân cận.

 

Đi dạo xong, Thi Hảo kéo Ôn Ỷ đi đến trung tâm thương mại gần đó.

 

Hai người bọn cô tìm quán cà phê vào ngồi, vừa nghỉ ngơi vừa tán gẫu.

 

Nói mãi nói mãi, tự nhiên chủ đề lại chuyển sang Lương Tây Kinh.

 

Ôn Ỷ nhấp một ngụm cà phê, nhìn người phía đối diện: “Cậu đã kể chuyện chuẩn bị mua nhà với tổng giám đốc Lương chưa?”

 

Thi Hảo lắc đầu.

 

Ôn Ỷ đang nhìn cô: “Không định kể à?”

 

Thi Hảo trầm tư hồi lâu, cô nói với cô ấy: “Tớ vẫn đang lưỡng lự.”

 

“Lý do cậu lưỡng lự là gì?” 

Sưu Tầm, 28/01/2025 00:32:35

Lượt xem: 0

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện