Sau khi tốt nghiệp, ý nghĩ này càng mãnh liệt hơn. Nhưng khoản tiền tiết kiệm của Thi Hảo không đủ, cô đành áp chế suy nghĩ đó xuống và tiết kiệm dần dần.
Sau này, khi tiền đặt cọc và tiền tiết kiệm xấp xỉ nhau, Thi Hảo lại không muốn tạo cho bản thân quá nhiều áp lực. Cô sợ một ngày nào đó mình bị Lương Tây Kinh sa thải, không trả nổi khoản tiền vay.
Thành ra, mãi lâu sau này cô không nói về việc mua nhà nữa.
Đương nhiên Ôn Ỷ còn nhớ chuyện Thi Hảo muốn mua nhà, chỉ là cô ấy không ngờ Thi Hảo tự dưng lại thốt ra câu này.
Suy nghĩ một lát, Ôn Ỷ gọi điện thoại cho cô: “Cậu nhắm trúng khu dân cư ở khu nào?”
Thi Hảo: “… Gần công ty đi.”
Ôn Ỷ thủ thỉ với cô: “Xem nhà thì không vấn đề gì, sao nửa đêm cậu mới nói với tớ chuyện này, chẳng báo trước gì cả.”
“Ừ.” Thi Hảo thản nhiên: “Vừa nãy nói chuyện điện thoại với Lương Tây Kinh, tớ chợt nghĩ tới.”
Ôn Ỷ ngớ người: “Ý cậu là sao?”
“Tớ muốn có một ngôi nhà thuộc về mình.” Thi Hảo đáp.
Từ ngày còn bé cho đến khi trưởng thành, Thi Hảo chưa bao giờ có ngôi nhà của riêng mình.
Cô sinh ra đã bị ba mẹ bỏ rơi, sau này may mắn được cô nhi viện thu nhận, cưu mang.
Về sau, cô được nhận nuôi bởi đôi vợ chồng muốn làm việc thiện thích tích đức cho bản thân.
Đáng tiếc là, cô và đôi vợ chồng đó không có duyên phận.
Hai năm trôi qua, ba mẹ nuôi của Thi Hảo đã có con cưng của riêng họ.
Cô trở thành người dư thừa trong ngôi nhà đó.
Chung sống với nhau một thời gian, Thi Hảo tự nguyện quay về cô nhi viện.
Thật không may, vì nhiều lý do mà cô nhi viện đứng trước nguy cơ đóng cửa.
Cũng vào khoảng thời gian đó, Thi Hảo gặp được Lương Hanh tại thị trấn nhỏ.
Lương Hanh đã đưa cô về thành phố Giang, giao cô cho trại trẻ mồ côi do quỹ tài trợ dưới trướng tập đoàn giúp đỡ.
Vậy là sau đó, Thi Hảo lại lần nữa trải qua cuộc sống tập thể, cô và rất nhiều bạn đồng trang lứa khác cùng nhau sinh hoạt, đến trường học tập.
Thi thoảng Lương Hanh sẽ đến trại trẻ mồ côi, ông vẫn nhớ Thi Hảo và cũng khá thích cô.
Biết thái độ học tập của Thi Hảo rất tốt, ông bèn đặc biệt dặn dò, nhờ người quan tâm cô nhiều hơn, có đôi lúc sẽ gửi cho cô vài cuốn sách.
Có thể nói rằng, không có Lương Hanh thì sẽ không có Thi Hảo của ngày hôm nay. Đây cũng chính là nguồn cơn lan truyền tin đồn trong công ty rằng Thi Hảo là người do Lương Hanh cử đến giám sát Lương Tây Kinh.
Thực ra, Thi Hảo và Lương Hanh còn thân quen hơn những người bình thường. Chỉ là, ngoài các lãnh đạo của công ty ra, không một ai biết cô và Lương Hanh quen nhau vì cô là đứa trẻ lớn lên nhờ quỹ tài trợ giúp đỡ.
…
Vừa nghe Thi Hảo nói thế, Ôn Ỷ thấy hơi đau lòng, cô ấy biết quá khứ của Thi Hảo, cũng biết cô mong muốn có một ngôi nhà của riêng mình đến nhường nào.
Cô ấy mím môi, dụi đôi mắt cay cay, cố gắng sao cho giọng mình nghe có vẻ bình thường: “Được rồi, trưa mai chúng ta gặp nhỉ?”
Thi Hảo mỉm cười: “Ừ, trưa mai ra ngoài ăn cơm nhé.”
Ôn Ỷ: “Ừm, không còn sớm nữa đâu, cậu mau đi ngủ đi.”
Cúp máy, Thi Hảo nhấn mở APP ngân hàng trên điện thoại để kiểm tra số dư tiền tiết kiệm của mình.
Con số dư xem như cũng tạm ổn, Thi Hảo tính thử, dự tính có thể mua được một căn nhà đàng hoàng. Đúng là người có hơi mệt, Thi Hảo tính tới tính lui, cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
…
Buổi sáng hôm sau, Thi Hảo thức dậy đã gửi tin nhắn cho Ôn Ỷ trước, bảo cô ấy ngủ dậy nhớ nói với mình.
Gửi tin nhắn xong, cô bắt đầu xem sơ qua những căn hộ được rao bán ở khu dân cư gần công ty trong phạm vi năm kilomet rồi tiến hành sàng lọc.
Kiểu công việc này cô rất thành thạo, không cần liên hệ qua môi giới.
Ngay khi nhấn vào trang web nhà ở, Thi Hảo nhận được tin nhắn từ Lương Tây Kinh, dặn cô khi nào thức dậy thì báo cho anh.
Thi Hảo nhìn giao diện màn hình máy tính, cô do dự mấy giây rồi mới nhắn lại: [Em dậy rồi, hôm nay chủ tịch thế nào?]
Lương Tây Kinh ngạc nhiên, anh đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường.
Thi Hảo có thói quen ngủ nướng vào cuối tuần, mà bây giờ còn chưa đến tám giờ.
Lương Tây Kinh nhướng mày: [Sao nay em dậy sớm thế, đã ăn sáng chưa?]
Thi Hảo: [Vẫn chưa, còn anh?]
Cô không trả lời câu hỏi vế trước của Lương Tây Kinh.